Edit: Xám

Tần Cửu nghe Phán Hinh nói Lan Xá đến giờ chưa từng tiếp khách lần đầu, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lại không lộ ra chút biểu cảm nào, giả bộ kinh ngạc vui mừng, nói: “Lời cô nương nói là thật sao? Hắn thật sự vẫn còn là một thanh quan*?” Nàng giơ tay nâng cằm Lan Xá lên, híp mắt quan sát tỉ mỉ một phen, thở dài nói, “Diện mạo thanh tú như vậy, thật sự làm cho người ta vừa thương vừa yêu, không thể thiếu được một hồi ta muốn tán tụng ngươi.”

*Thanh quan: nam quan nữ kỹ bán nghệ, không bán thân.

Đầu lông mày của Lan Xá nhíu lại, bởi vì Tần Cửu cách Lan Xá khá gần, cho nên nhìn ra sự không vui của hắn. Nhưng chuyện cũng chỉ trong nháy mắt, trên mặt Lan Xá lại hiện lên ý cười như gió xuân, khiến Tần Cửu gần như hoài nghi, nhíu mày của hắn vừa rồi chỉ là ảo giác. Rốt cuộc phải âm thầm chịu đựng thế nào, mới có thể che giấu cảm xúc của đáy lòng tốt như vậy?

Tần Cửu từ từ buông cằm Lan Xá ra, cười uống một ly rượu.

Lan Xá cầm đũa trúc lên, gắp một đũa Tô Nhục* cho Tần Cửu, nhẹ giọng nói: “Cửu gia cất nhắc, Lan Xá vô cùng cảm kích.”

*Tô Nhục: một món ăn (thịt) của Trung Quốc.

Tần Cửu mở miệng nuốt Tô Nhục Lan Xá đút cho xuống, chậm rãi nhai.

Phán Hinh cười nói: “Cửu gia quả nhiên có ý với Lan Xá. Chỉ có điều, mặc dù tính tình Lan huynh đệ của chúng tôi dịu dàng, tính khí lại cực kì bướng bỉnh. Mấy năm này, cũng có Công Tôn huynh đệ tiêu tiền như nước nhìn trúng hắn, nhưng Lan huynh đệ chưa từng đồng ý, nói là đến sinh nhật mười bảy tuổi năm nay tự tìm người có duyên để trao thân. Hôm nay, trùng hợp chính là sinh nhật Lan huynh đệ của chúng tôi, Cửu gia đến đúng lúc lắm, chỉ là không biết, có thể trở thành người có duyên với Lan huynh đệ của chúng tôi hay không!”

Lông mày kẻ đen của Tần Cửu nhíu lại.

Vốn tưởng rằng, nam quan trong thanh lâu, là để hầu hạ nữ tử phú quý, lúc này mới đột nhiên hiểu ra, làm sao lại có nữ tử đến thanh lâu hưởng lạc được, những nam quan này, đương nhiên cũng là để những nam nhân rất háo sắc đến thưởng thức rồi.

Vì thế, giọng nói buồn phiền vừa rồi trong lồng ngực Tần Cửu càng lúc càng tích tụ, trong lòng, cũng càng thêm khó chịu như vuốt mèo cào.

Lan Xá lại không phản đối mà cười cười, mắt đen trong veo xoay chuyển, khẽ nói: “Cửu gia uống rượu đi.”

Nhan Duật vẻ mặt lười biếng dựa vào cạnh bàn, nói với Phán Hinh: “Phán Hinh, không bằng nàng tấu nhạc, để Lan huynh đệ hát một khúc, cũng để cho Cửu gia mở mang kiến thức về giọng hát tiếng trời của Lan huynh đệ một chút.”

Phán Hinh hờn dỗi liếc Nhan Duật một cái, cười nói: “Cũng được, Lan huynh đệ, ngươi muốn hát khúc gì?”

Lan Xá đứng lên nói: “Vương gia, Cửu gia, không biết đã từng nghe qua khúc《Vọng Tương nhân》của Hạ Chú chưa?”

Nhan Duật cầm ly sứ trong tay ngắm nghía, môi mỏng khẽ nhếch lên nói: “Vẫn chưa từng nghe qua, ngươi cứ hát đi.”

Lan Xá khẽ mỉm cười với Nhan Duật, Tần Cửu, Phán Hinh ôm tỳ bà, hai người lùi về chính giữa phòng.

Khúc dạo đầu của tỳ bà trôi qua, Lan Xá liền bắt đầu uyển chuyển ngâm xướng. Trong lúc này, bên trong căn phòng rộng lớn, đều là tiếng ngâm xướng nhẹ nhàng đẹp đẽ.

“Yếm oanh thanh đáo chẩm, hoa khí động liêm, túy hồn sầu mộng tương bán. Bị tích dư huân... Ký tiểu giang phong nguyệt giai thì, lũ ước phi yên du bạn.... Bất giải ký, nhất tự tương tư, hạnh hữu quy lai song yến.”

Quả nhiên là giọng hát như tiếng trời, nói ra, Tần Cửu lại không biết giọng hát của tiểu tử này hay như vậy.

Đầy trăng, đầy hoa, đầy rượu......

Thủy nguyệt kính hoa đầy phòng*, tiếng nhạc của trời cao, khiến cho tinh thần của người rung động.

*Thủy nguyệt kính hoa: trăng dưới nước, hoa trong gương, ý chỉ vẻ đẹp hư ảo.

Nhưng Tần Cửu lại không đành lòng nhìn vẻ tươi cười như đóa hoa xuân trên mặt Lan Xá, nghiêng mặt sang bên, bưng ly rượu lên, chậm rãi phẩm rượu. Nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh, dường như có một nỗi chua xót lặng lẽ tràn lên cao, tắc nghẹn ở cổ họng, dường như chỉ cần nàng vừa mở miệng, sẽ trào ra.

Nhan Duật dựa vào bên cạnh bàn, năm ngón tay hơi cong lại, khe khẽ gõ nhịp tiết tấu trên mặt bàn, môi mỏng khẽ cong, cười đến mực cực kỳ bại hoại ung dung.

Hắn vẫn nhàn nhã thoải mái vô cùng.

“Hôm nay hẹn Cửu gia tới đây, thật ra là có chuyện muốn nói.” Đèn Lưu Ly sáng mênh mang, chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ của Nhan Duật. Chỉ là ánh mắt lại có chút sâu thẳm lạnh lẽo, nhẹ nhàng quét lên khuôn mặt Tần Cửu.

“Chẳng lẽ vương gia đã nghĩ thông suốt chuyện ta nói rồi?” Tần Cửu khá hứng thú hỏi.

“Bản vương đã nghe nói chuyện Tô tiểu thư bị ám sát.” Nhan Duật nghiêng mặt sang bên, khóe mắt hơi nhướng lên, cúi người, thấp giọng nói ở bên tai Tần Cửu, hương rượu thơm tinh khiến phun ra từ miệng hắn, lại không hề mang một chút hơi thở dịu dàng nào, ngược lại toàn là hơi thở rét lạnh.

“Nói như vậy, vương gia cũng cho là ta làm sao?” Tần Cửu cầm ly rượu cười cười, vì sao Nhan Duật hẹn nàng đến, nàng đã sớm đoán được. Nếu không phải vì Tô Vãn Hương bị thương, làm sao hắn lại vội vã hẹn nàng đến, “Ta còn tưởng rằng vương gia là một người thông minh, nhưng thì ra cũng giống như An Lăng Vương, là một người ngu dốt!”

“Nếu như ta cho là Cửu gia làm, ngươi sẽ không ngồi ở đây ung dung như vậy đâu. Bản vương biết, nếu như Cửu gia muốn làm, vậy lúc này Vãn Hương đâu còn tính mạng.” Nhan Duật cười lạnh, mắt phượng híp lại, ánh mắt lạnh lùng ngưng tụ ở trên mặt Tần Cửu, mang theo một chút ý tứ cảnh cáo.

“Vương gia nói thế, lẽ nào trong suy nghĩ của vương gia, ta lại độc ác như vậy sao?”

Nhan Duật thả lỏng thân thể, nằm nghiêng ở trên giường thấp, trên mặt mỉm cười như gió, nhưng trong lòng lại cười lạnh, “Mặc dù không phải là ngươi làm, nhưng bản vương lại biết thật ra ngươi muốn làm. Cho nên bản vương muốn nói cho ngươi biết, nếu như ngươi muốn lấy được lòng của Túc Nhi, ngươi đừng động đến một sợi tóc của Tô tiểu thư, nếu không, đời này ngươi cũng đừng mong có được hắn.”

Tần Cửu cười: “Đa tạ vương gia chỉ giáo, thật ra ta đã sớm biết, cho nên ta mới không động đến nàng, mới muốn làm mối nàng và vương gia thành một đôi.”

Nhan Duật chợt cười nói: “Nếu muốn ta đồng ý cũng được, đêm nay là ngày vui của Lan Xá. Không phải ngươi nhìn trúng Lan Xá ư, bản vương cũng cảm thấy hắn không tệ, nếu như ngươi có thể thắng được hắn từ trong tay bản vương, vậy bản vương sẽ tin ngươi có bản lĩnh, nghe lời của ngươi, thế nào?”

Tần Cửu cảm thấy, đời này chỉ sợ sẽ khó tìm được người vô liêm sỉ hơn Nhan Duật. Rõ ràng có ý với Tô Vãn Hương, rồi lại nói cái gì mà buông tay, bây giờ lại còn muốn mình nịnh nọt giúp hắn theo đuổi theo nữ nhân.

Nếu hắn nói muốn đánh cược, đương nhiên nàng sẽ không yếu thế.

“Lời này của vương gia là thật sao?” Tần Cửu híp mắt hỏi.

Lúc này Lan Xá đã thôi hát điệu dân ca, chậm rãi đi đến nở nụ cười với Tần Cửu.

Phán Hinh tấu xong một khúc, mỉm cười quay về, bưng ly rượu lên uống một ly, cười nói với Tần Cửu: “Cửu gia thật sự muốn đánh cược với vương gia? Phải biết rằng, Lan huynh đệ đúng là có lòng với vương gia, nếu như vương gia thật sự thích nam sắc, nói không chừng đã sớm thu nhận Lan huynh đệ rồi. Cửu gia muốn cướp hắn từ trong tay vương gia, thật sự rất khó.”

Tần Cửu liếc Nhan Duật một cái, thản nhiên nói: “Vương gia là ý trung nhân của Phán Hinh cô nương, nếu như vương gia là con quái vật, chỉ sợ Phán Hinh cô nương cũng xem như báu vật. Nhưng làm sao biết được Lan Xá đã thích vương gia chứ, phong thái của Cửu gia ta cũng chưa chắc kém hơn vương gia đâu? Trận cược này ta nhất định cược!”

Nhan Duật khá có hứng thú nhướng mày nói: “Nhưng nếu ngươi thua, phải thế nào?”

Tần Cửu cười thản nhiên, “Nếu như ta thua, tất cả mọi thứ của ta, bao gồm con người của ta, bao gồm mạng của ta, chỉ cần vương gia muốn, đều có thể lấy đi, thế nào?”

Nhan Duật vỗ tay nói: “Hay lắm! Cửu gia có khí phách! Chuyện này một lời đã định.”

“Một lời đã định!” Hai người nói xong, liền đập tay tuyên thệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play