*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Tần Cửu đứng dậy theo mọi người, tung hô vạn tuế. Khánh Đế ngồi xuống, cao giọng tuyên bố bắt đầu thịnh yến.

Trên yến tiệc năm nay đã ít hơn những năm trước hai người hết sức quan trọng. Đó chính là Nhan Túc và Nhan Mẫn. Mà từ sắc mặt xám trắng của Khánh Đế xem ra, cơ thể vị hoàng đế này ngày càng suy yếu, cũng không biết là trong lòng gây bệnh, hay là vào đêm ở sơn trang Minh Nguyệt, bị tiếng đàn của Tiêu Nhạc Bạch đả thương tạo thành.

Thượng Sở Sở nhìn lướt qua Khánh Đế, lập tức dừng ánh mắt trên người Nhan Duật, thấp giọng nói thầm: "Tần tỷ tỷ, thật sự không ngờ, Nghiêm Vương từ khi tám tuổi đã rời khỏi Lệ Kinh này, đến cuối cùng, lại là người có khả năng giành lấy ngôi báu nhất, thật sự khiến người ta khó mà đoán được!"

Thượng Tư Tư lạnh giọng trách mắng: "Sở Sở, đây là chuyện muội có thể nói sao?"

Thượng Sở Sở vội vàng che miệng, mắt to xoay vòng đảo quanh, làm mặt quỷ với Thượng Tư Tư. Thượng Tư Tư lại không nhìn Thượng Sở Sở nữa, hơi nghiêng đầu, ánh mắt dán lên người Nhan Duật phía trước đại điện, Thượng Tư Tư không giống Thượng Sở Sở, là người lạnh lùng, tỉnh cảm khá giấu kín, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Nhan Duật của nàng ta lúc này, lại khiến Tần Cửu có chút hoảng hốt. Nếu như nàng không nhìn lầm, trong ánh mắt Thượng Tư Tư có một phần thâm tình chảy qua, dường như nàng ta cũng đang âm thầm kìm nén, chỉ là nước đầy tất phải tràn, khi tình cảm sâu nặng đến một mức nhất định, muốn kìm nén cũng khó.

Thì ra, người Thượng Tư Tư yêu không phải Nhiếp Nhân, mà là Nhan Duật.

Trong nháy mắt này, Tần Cửu đã hiểu rõ vì sao Thượng Tư Tư chống đối mình, thì ra là nguyên nhân này. Nàng khẽ cười, nụ cười mịt mờ đến tột cùng. Nhan Duật và Thượng Tư Tư, ngược lại là một đôi thiên tạo địa hòa, thật sự rất xứng đôi.

Sau khi Tư Vũ phường trình diễn một khúc ca múa, từng triều thần một bèn bắt đầu tiến lên dâng quà mừng thọ. Sau khi rượu quá tam tuần, Tổng quản thái giám Lý Anh lệnh cho Tư Nhạc phường ngừng tấu nhạc, chúng thần đều hiểu, Khánh Đế có lời muốn nói, trong điện lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều chăm chú dừng lại trên người hoàng đế.

Khánh Đế ho khan mấy tiếng, lúc này mới cao giọng nói: "Mấy ngày gần đây, cơ thể trẫm càng không khỏe, e rằng khó mà xử lý quốc sự. Lần này trong việc bình định loạn Thiên Thần tông, Nghiêm Vương cứu giá có công, về sau, trọng trách giám quốc sẽ giao cho Nghiêm Vương, nghe theo các vị lão thần trợ giúp, cùng giải quyết quốc sự...... Khụ khụ......" Khánh Đế nặng nề ho khan mấy tiếng.

Mặc dù Khánh Đế vẫn chưa chính thức hạ chiếu muốn lập Nhan Duật làm hoàng thái đệ, thế nhưng, ngài đã sớm tìm trọng thần trong triều đề thảo luận, hiện giờ, Khánh Đế lại giao đại quyền giám quốc cho Nhan Duật, chuyện lập hoàng thái đệ, đã là xu thế tất yếu. Vậy nên, sau khi Khánh Đế nói xong, không có vị đại thần nào tỏ ra dị nghị gì.

Tần Cửu vẫn luôn cúi đầu lắng nghe, chờ cho Khánh Đế đỡ ho hơn đang định nói tiếp, Tần Cửu đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chậm rãi đi ra phía ngoài bình phong, đứng ở trước điện.

"Tần Cửu, ngươi có lời muốn nói?" Khánh Đế rất bất ngờ hỏi.

Tần Cửu khẽ mỉm cười, nàng cố ý không nhìn tới Nhan Duật ngồi ở bên cạnh Khánh Đế, nhưng không biết vì sao, vẫn có thể cảm nhận được mình đã bị ánh mắt của hắn bao phủ, không cách nào lánh mình, không cách nào cử động. Nàng hít một hơi thật sâu, nói với giọng trong trẻo: "Hôm nay là sinh nhật bệ hạ, với thân phận của thần, vốn dĩ không có tư cách dâng lễ vật cho bệ hạ. Nhưng thần lại muốn thay Bạch hoàng hậu đã quy tiên tặng cho bệ hạ một phần trọng lễ, hi vọng bệ hạ có thể tiếp nhận."

Hình như Khánh Đế cực kỳ bất ngờ, ngài nhìn nàng một cái với vẻ mặt phức tạp, "Hôm nay trẫm có thể nhận được quà mừng của Bạch hoàng hậu, thật là bất ngờ, chỉ là không biết, phần lễ này rốt cuộc là cái gì?" Ánh mắt ngài đảo qua Tần Cửu, nhưng thấy trong tay nàng ngoài một xấp giấy Tuyên Thành rất dày ra, không hề có vật khác.

Tần Cửu khẽ mỉm cười, nói với Khánh Đế: "Chính là những bức tranh chân dung trong tay thần, mời bệ hạ xem qua."

Tổng quản thái giám Lý Anh dâng tranh chân dung trong tay Tần Cửu lên, đặt lên bàn trước mặt Khánh Đế.

Ánh mắt Khánh Đế lướt qua từng bức chân dung một, lông mày giật lên giống như bị kinh hãi, các đốt ngón tay cầm tranh chân dung nổi lên trắng bệch, lại trở nên hơi run rẩy.

Đó là tranh chân dung của nam tử ngày vừa mới ra đời, cho đến khi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play