*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Xám
Lời đồn đại trong kinh là do Tần Cửu phái người lặng lẽ tung ra ngoài, đương nhiên, vừa mới bắt đầu, những lời đồn đại này chỉ lặng lẽ lưu truyền trong phạm vi nhỏ, chốc lát chưa truyền đến bên tai Khánh Đế trong cung. Thế nhưng, với bản lĩnh tai mắt thuộc hạ của Nhan Túc, sợ rằng đã sớm đến tai Nhan Túc rồi. Đối mặt với lời đồn đại này, hắn chỉ có hai con đường, đó chính là đến trước mặt Khánh Đế giải thích và bức vua thoái vị? Con đường giải thích ấy, Nhan Túc làm rồi, cho dù ngoài mặt Khánh Đế tin, chỉ sợ trong lòng lại không tin. Sự tin tưởng đã vỡ, xây dựng lại, có lẽ cần rất nhiều năm, nếu như Nhan Túc thật sự tính đến ngôi vị Hoàng đế, vậy thì, đối với hắn mà nói, sẽ chỉ có một con đường bức vua thoái vị.
Kim Ngô Vệ bảo vệ sự an toàn bên ngoài kinh thành, ắt sẽ điều động binh lực, dùng danh nghĩa đường hoàng đó để sắp xếp nhân lực bức vua thoái vị, hơn nữa còn khiến người ta không nhìn ra sơ hở, điều này có khả năng nhất.
Tần Cửu đoán được khả năng này, nhưng cho dù khả năng có lớn hơn nữa, cũng chỉ là suy đoán của nàng, nàng cũng không thể hoàn toàn khẳng định. Huống chi, nàng cũng không có chứng cớ. Điều cần làm hiện giờ, trước hết là phòng bị thật tốt.
Tần Cửu không báo chuyện này cho Liên Ngọc Nhân. Chuyện ngăn cản Nhan Túc bức vua thoái vị, nàng muốn dựa vào thế lực của Tố Y cục và Nhan Duật, kể từ sau hôm thấy được thực lực cứu giúp nàng của Nhan Duật, nàng có thể khẳng định, Nhan Duật còn có thế lực của mình. Công lao ngăn phản nghịch lớn như thế, Tần Cửu không muốn cho Thiên Thần tông chiếm lấy. Huống chi, nàng có chút lo lắng, nếu như Liên Ngọc Nhân biết được chuyện này, nói không chừng sẽ nhân cơ hội tiếp tục làm loạn.
Kể từ khi nàng vào Thiên Thần tông, không có một ngày nào buông lỏng cảnh giác với Liên Ngọc Nhân này, nàng biết, cuối cùng có một ngày, người này sẽ phạm thượng làm loạn. Chỉ là, hiện giờ, hắn cũng đang đợi, đợi một thời cơ thích hợp thôi.
Lâu như vậy đến nay, Liên Ngọc Nhân cũng không có động tĩnh gì, Tần Cửu vẫn có chút lo lắng.
Đêm hôm ấy, Liên Ngọc Nhân vào kinh, sau khi nàng nói rõ phải ủng hộ Nhan Duật với hắn, hắn đã vui vẻ đồng ý, cũng giao Ngô Câu thống lĩnh lực lượng tinh nhuệ trong Lệ Kinh cho nàng chỉ huy, sau đó thì không có tin tức nữa, tất cả sự vụ ủng hộ Nhan Duật thăng chức, đều giao cho nàng, điều này làm cho Tần Cửu không thể không cảnh giác. Tần Cửu hiểu rõ Liên Ngọc Nhân, nếu như thỉnh thoảng có chút chuyện gì đó, mới xem như bình thường. Ngược lại, tất cả bình tĩnh, không có gì khác thường, thì ngược lại không bình thường. Điều cũng không cho thấy Liên Ngọc Nhân rất yên tâm về nàng, chỉ cho thấy Liên Ngọc Nhân đã có tính toán khác.
Chân mày Tần Cửu nhíu lại thật chặt, nói với Chu Thắng: "Chu huynh, hai ngày nay xin chú ý hướng hành động của Kim Ngô Vệ một chút, có gì khác thường vẫn xin phiền Chu huynh nói cho ta biết kịp thời."
Chu Thắng gật đầu một cái, "Tần cô nương, cô là ân nhân của ta, chuyện cô nhờ vả chính là chuyện của ta, ta nhất định báo cáo hướng hành động của Kim Ngô Vệ kịp thời."
888888888888
Sau khi gõ trống canh ba, Tô Vãn Hương ra khỏi phủ An Lăng Vương. Nàng ta đi ra rất thuận lợi, trong vương phủ đều cho rằng nàng đã ngủ rồi. Khinh công của nàng ta cũng không tệ, tránh được phủ binh tuần tra bên trong phủ, đi thẳng về phía một tiệm vải ở chợ Tây.
Đêm đã khuya, chợ phía Tây đã giải tán, không có nhiều gian hàng còn ở đó. Tiệm vải vẫn chưa đóng cửa, chủ tiệm là một nam tử hơn ba mươi tuổi đang chuẩn bị đóng cửa, lại thấy một bóng người từ ngoài cửa rảo bước đi vào.
Hắn cảnh giác ngẩng đầu lên, chỉ thấy người nọ kéo khăn trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt trắng thuần trong trẻo lạnh lùng.
"Chủ tử đã tới chưa?" Tô Vãn Hương lạnh lùng hỏi.
Chủ tiệm cung kính nở nụ cười với Tô Vãn Hương, nhỏ giọng nói: "Nhận được tin tức ban ngày ngài phái người truyền tới, thuộc hạ đã truyền tin cho ngài ấy, bây giờ vẫn chưa đến."
Tô Vãn Hương hơi thất vọng, giữa ban ngày, nàng ta đã bảo Thúy Lan mượn cơ hội ra ngoài mua đồ để truyền tin đi, bây giờ, hắn vẫn chưa tới? Tô Vãn Hương lo lắng đi trong phòng hai bước, lạnh lùng nói: "Ngươi nói cho ta biết có thể tìm được ngài ấy ở đâu?"
"Chủ tử đã căn dặn, không thể tùy tiện làm lộ chỗ ẩn thân của ngài!" Chủ tiệm thận trọng nói.
Tô Vãn Hương dựng ngược mày liễu lên, đang định nổi giận, chợt nghe có người cười nhạo một tiếng ở sau lưng, sự nhẹ nhàng của âm thanh đó, giống như rỉ tai, lại cứ khiến trong lòng người run sợ. Nàng đột nhiên xoay người lại, lập tức nhìn thấy một người dựa trên ván cửa vẫn chưa hoàn toàn đóng chặt ở sau lưng.
Áo bào hoa lệ màu tuyết trắng, dáng người cao lớn, trên mặt đeo một tăm mặt nạ, hình như là một món đồ chơi nhỏ mua trên mặt phố ở chợ phía Tây, tùy tiện che ở trên mặt, duy lộ ra một đôi mắt đen nhánh có ánh sáng hoa lệ lưu chuyển.
Nàng không khỏi nhỏ giọng nói: "Ngài đã đến rồi."
Người áo trắng không hề nói chuyện, đưa tay chỉnh sửa tóc bị gió thổi rối một chút, liếc nàng ta một cái, hừ lạnh nói: "Gọi ta để nói cái gì? Bảo ngươi diễn tốt thân phận của mình là được rồi, chạy linh tinh ra ngoài làm gì, ngộ nhỡ làm cho người ta theo dõi thì sao?"
Tô Vãn Hương vội nói: "Dọc đường đi thuộc hạ cẩn thận, không nhận thấy có người theo dõi."
Người áo trắng cười lạnh nói: "Ngươi vẫn cứ xem thường An Lăng Vương, cao thủ theo dõi hắn huấn luyện ra, nếu như thật sự muốn theo dõi ngươi, có thể để ngươi phát hiện được sao? Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?"
Tô Vãn Hương sắp xếp ý nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Chuyện thuộc hạ có thai là giả, chỉ vì hắn muốn giữ mạng của thuộc hạ nên mới nói thế."
Người áo trắng cười ha ha, chậm rãi nói: "Nói như vậy, ngươi đã lấy hắn nhiều ngày như vậy rồi, vẫn chưa nắm được hắn trong tay."
Chân mày Tô Vãn Hương nhăn lại, dưới ánh đèn khuôn mặt tái nhợt có thêm mấy phần đỏ ửng xấu hổ.
"Vậy cũng không cần gấp gáp, nếu tự hắn nói ngươi có thai, vậy thì chính là ngươi có thai."
Sắc mặt Tô Vãn Hương biến đổi, "Nhưng mà, cũng sắp đến Tết Trung thu rồi. Trước đây ngài từng nói, có lẽ ngày hôm đó sẽ là một thời cơ tốt, ngài sẽ......"
Người áo trắng giơ tay cắt ngang lời nói của Tô Vãn Hương, nhẹ giọng cười một tiếng nói: "Ngươi nghe đây, chuyện mười lăm tháng tám ngươi không cần phải lo. Nếu hắn nói ngươi có tin vui,