Hôm nay Nhan Túc không giống như đêm qua, mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa, mà cả người vận triều phục, rõ ràng là vừa mới hạ triều.

Hắn chậm rãi đứng lại trong ánh nắng ban mai, từ bên này nhìn qua phía các nàng. Trong đôi mắt đen mỗi khi cười cực kì ấm áp cực kì ôn hòa, lúc này chứa đầy băng sương. Viền môi mỏng mà thanh tú đẹp đẽ lại hơi cong lên, hiện ra chút đường nét như cười như không.

“Bái kiến Huệ phi nương nương.” Nhan Túc vô cùng khách khí thi lễ với Huệ phi, nói.

Huệ phi mỉm cười cất tiếng nói miễn lễ.

Nhan Túc nghiêng đầu, nhíu mày liếc qua Tần Cửu một cái, chân mày nhướng cao lộ ra vẻ sâu xa khó lường. Hắn cũng không nói nhiều, lại dẫn đầu đoàn người đi về phía Ngự thư phòng.

Sắc mắt Huệ phi có phần âm trầm, khẽ mím khóe môi, giữa đôi lông mày cau chặt có một chút lo âu.

Tần Cửu cũng không phải không lo lắng, bởi vì nàng biết, hôm nay gặp Nhan Túc ở chỗ này, tuyệt đối không phải tình cờ.

Đại thái giám chưởng sự bên cạnh Khánh Đế nhìn thấy loan giá của Huệ phi từ xa, nhanh chóng bước lên nghênh đón.

“Đây là Kiêm Gia môn chủ Tần Cửu của Thiên Thần tông, hôm nay đặc biệt đến bái kiến bệ hạ, cảm phiền Thường công công thông báo một tiếng.” Huệ phi nói.

Thường công công khom người vái dài, nói: “Hạ thần khấu kiến Huệ phi nương nương. An Lăng Vương cùng với Tô thừa tướng và Tân khoa Võ Trạng nguyên năm ngoái đang diện thánh ở trong Ngự thư phòng, xin nương nương hãy chờ một chút.” Huệ phi gật đầu.

Chỉ một lát sau có tiểu thái giám đến truyền lời: “Truyền Huệ phi nương nương, Kiêm Gia môn chủ yết kiến!”

Tần Cửu theo sau Huệ Phi, đi vào Ngự thư phòng. Vòng qua một đạo bình phong bằng đá thủy tinh, lập tức nhìn thấy Khánh Đế ngồi ở trước long án.

Ngài một thân *bàn lĩnh tay ôm màu vàng rực rỡ, nhìn qua tuổi hơn bốn mươi, vẫn ưu nhã tuấn lãng như xưa, chỉ có khóe mắt bên môi ngầm có nếp nhăn, sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể nhìn qua không được tốt lắm. Người hầu trong phòng cũng không nhiều, chỉ có hai tiểu thái giám, một người đang bưng chén nhỏ, một người đang mài mực.

*Bàn lĩnh: trang phục thường dùng của quan lại quyền cao chức trọng. Trong truyện chỉ long bào ôm sát lấy tay.

Trên hàng ghế đầu dưới long án, có ba người ngồi. Ngồi ở vị trí đầu tiên hiển nhiên là An Lăng Vương Nhan Túc, bên cạnh hắn là một ông già râu bạc trắng, Tần Cửu liếc nhanh qua , lập tức biết ông ta là Tô Thanh Tô thừa tướng. Một vị nam tử trẻ tuổi khác mặc quần áo màu xanh đen, là người đi vào cùng với Nhan Túc khi nãy, Tân khoa Võ trạng nguyên Tạ Địch Trần.

Tần Cửu và Huệ phi bái kiến Khánh Đế, được miễn lễ bình thân, ban ngồi ở phía sau. Khánh Đế liền hỏi Tần Cửu: “Không biết tông chủ có khỏe không?”

Tần Cửu đứng dậy đáp: “Tông chủ mọi việc điều tốt, tạ bệ hạ nhớ mong.”

Khánh Đế gật đầu nói: “Trẫm vốn tưởng rằng, lần này Liên tông chủ sẽ phái một nam đệ tử đến đây, không ngờ lại là nữ tử.”

Nhan Túc đứng dậy nói: “Phụ hoàng, nếu Liên tông chủ đã phái Tần môn chủ đến đây dốc sức vì triều đình, chắc hẳn tài văn thao võ lược của Tần môn chủ đều có chỗ hơn người. Nhi thần cũng rất muốn *kiến thức một phen.”

*Kiến thức: mở mang kiến thức.

Tô tướng cũng cảm thấy hứng thú, nói: “Bệ hạ, tuy rằng nói xưa nay triều đình ta có quy định đặc cách cho đệ tử của Thiên Thần tông vào làm quan, nhưng nhiều năm như vậy đều đặc cách nhận vào, không cần tham gia khoa cử và *thi Đình. Cuối cùng không biết thật sự có tài hay không, lão thần rất muốn kiến thức một phen. Nếu không được như lời đồn, hiển nhiên bệ hạ có thể hỏi ý Thiên Thần tông đổi người lần nữa.”

*Thi Đình: kì thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì.

Tạ Địch Trần cũng đứng lên nói: “Bệ hạ, mới vừa rồi vi thần nghe điện hạ nói, đêm qua ngài vô tình gặp được Tần môn chủ, khi ấy bởi vì không biết thân phận của Tần môn chủ, hai người vô tình thảo luận học thức một phen. Vi thần cũng rất muốn cùng với Tần môn chủ luận bàn một chút, kính mong bệ hạ ân chuẩn.”

Nhan Túc lại cười nói: “Phụ hoàng cứ xem như đây là một cuộc thi Đình, nếu như Tần môn chủ thắng, đương nhiên có thể giữ lại. Nếu như thua...”

Nhan Túc vẫn chưa nói xong, nhưng Tần Cửu đã hiểu rõ ý tứ trong lời của hắn. Nếu như thua, có lẽ không ngoài việc tiếp nhận một chức quan nhàn hạ hoặc là quay về Thiên Thần tông. Tất nhiên vế sau rất không có khả năng, dẫu sao bất kể thế lực của Thiên Thần tông ở trong triều đình hay ở ngoài cũng đều không thể coi thường, vẫn phải cho một chút thể diện .

Tần Cửu nhìn Nhan Túc và Tô tướng, Tạ Địch Trần ba người kẻ xướng người họa, mắt phượng có hơi híp lại. Rõ ràng, ba người này xuất hiện ở Ngự thư phòng là có chuẩn bị mà đến.

Cuộc ám sát tối hôm qua, đương nhiên không phải thảo luận học thức. Nhất định là ba quân sĩ kia đã bẩm báo với Nhan túc thân phận của nàng ở Thiên Thần tông, Nhan Túc mới động sát tâm. Với tính cách của hắn, hiển nhiên sẽ không hạ thủ với một nữ tử tranh đoạt hoa đăng với hắn. Hôm nay, qua một câu hời hợt, ám sát lại thành thảo luận học thức. Rõ ràng Nhan Túc đã biết nàng bị thương, nay lại dẫn theo Võ Trạng nguyên năm ngoái đến thi đấu với nàng, cho thấy hắn muốn bức nàng quay về.

Huệ phi nghe vậy, vẻ mặt bất mãn nói: “Bệ hạ, để A Cửu luận bàn võ công với Võ Trạng nguyên, như vậy có phần không công bằng.”

Tô Tương cười lạnh nói: “Có gì mà không công bằng, nếu như không thể thắngđược Võ Trạng nguyên, văn thao võ lược chẳng phải là chuyện bịa đặt! Vậy vì sao phải phá lệ thu nhận đệ tử của Thiên Thần tông?”

Khánh Đế cười ha hả, nói: “Lâu lắm rồi trẫm không xem tỉ thí võ công, không bằng nhân tiện luận bàn một chút, thắng thua không bàn.”

Hoàng đế đã đồng ý rồi, Huệ phi biết không thể tránh né, bất đắc dĩ liếc Tần Cửu một cái.

Tần Cửu thầm cân nhắc trong lòng, nàng biết rất rõ với võ nghệ hiện giờ của mình, nếu như đêm qua nàng không bị thương, hôm nay có thể mạnh tay đọ sức với Tạ Địch Trần. Nhưng mà, trong người có thương tích, e rằng rất khó thắng.

“Bệ hạ, không biết hoãn lại thời gian tỷ thí có được không? Dân nữ trên đường tới đây, thân thể có chút không khỏe, sợ là không thể dốc toàn lực ứng đối.” Tần Cửu thấp giọng nói.

Rõ ràng Tô tướng và Tạ Địch Trần chưa hề nghĩ tới Tần Cửu sẽ thoái thác như vậy, đều sửng sốt, giương mắt trưng cầu ý kiến của Nhan Túc.

Nhan Túc như cười như không nói: “Tần môn chủ, nếu như quân địch muốn công thành, chẳng lẽ ngài sẽ vì thân thể không khỏe mà không đi ứng chiến sao?”

Khánh Đế im lặng nghe, hừ nhẹ một tiếng: “Tần môn chủ không cần quá nghiêm túc, coi như vui đùa một chút là được.”

Hoàng đế cũng nói như thế, Tần Cửu biết mình không thể chối từ được rồi. Nếu sớm biết Nhan Túc sẽ có một chiêu thế này, nàng nhất định sẽ dưỡng thương thật tốt rồi mới đến yết kiến hoàng đế. Vẫn là nàng suy nghĩ còn chưa đủ chu toàn, không thể trách người khác.

“Đã như vậy, xin Tạ công tử thủ hạ lưu tình!”

Nói là vui đùa luận đàm võ công một chút, trên thực tế hoàng thượng vừa ra lệnh một tiếng, Thường công công liền sai tiểu thái giám bố trí khán đài ở bên ngoài. Tin tức chấn động như thế, truyền đi rất nhanh khiến tất cả mọi người đều biết. Cũng có thể, sớm đã có người loan tin từ trước, tóm lại, khi Tần Cửu đến nơi tỉ võ, lập tức nhìn thấy rất nhiều vị đại thần hạ triều rồi còn chưa xuất cung đang đợi ở nơi này.

Chỗ tỷ võ bố trí ở trong Ngự hoa viên.

Trước mặt hoa viên là một khoảng đất trống rất lớn, bốn phía trồng cây đại thụ, vào mùa hè có thể tránh nắng hóng mát. Lúc này cây cối còn chưa đâm chồi, tất cả đều trơ trụi.

Tần Cửu và Tạ Địch Trần quay ra phía sau thi lễ, lập tức bắt đầu trận đấu.

Kì thực, đây hoàn toàn là một trận đấu không hề hồi hộp gay cấn, có thể nói, trận đấu ngay từ đầu đã định trước Tần Cửu sẽ bại.

Tuy nói như vậy, Tần Cửu cũng không thể thờ ơ như trước, hy vọng có thể có kỳ tích gì đó xảy ra. Khi nàng cầm khung thêu hoa, Tú Hoa châm xuyên ra ngoài. Cảnh tượng này thật khiến cho chúng nhân đứng xem một phen *kinh diễm, phải chăng nếu như lấy kinh diễm làm tiêu chuẩn giành chiến thắng, vậy Tần Cửu nhất định là người thắng cuộc.

*Kinh diễm: vẻ đẹp khiến người khác chấn kinh.

Thế nhưng, hai người du đấu chưa được bao nhiêu chiêu, ti tuyến của Tần Cửu đã bị thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn của Tạ Địch Trần tước thành ba đoạn.

So với hôm qua sức lực của Tần Cửu yếu hơn nhiều, nàng không chỉ bị ngoại thương, kì thực nội lực cũng đã bị tổn hại. Loại ti tuyến này vốn dệt từ giao tơ, nếu thu vào nội lực vừa đủ, nó có thể chặt đứt bảo kiếm. Nhưng nếu như nội lực không đủ, lại chỉ mềm hơn ti tuyến bình thường một chút, rất dễ dàng bị tước đoạn.

Tần Cửu đau lòng cầm mấy đoạn giao tơ bị tước đoạn, loại giao tơ này không phải dễ dàng lấy được. Khi nàng còn đang thương tiếc thì bảo kiếm của Tạ Địch Trần lại mang theo tiếng xé gió đến trước mặt nàng.

Tần Cửu vặn người một cái, tránh được.

“Ta thua rồi!” Tần Cửu giơ khung thêu hoa lên nói.

Vết thương trên người nàng sớm đã rách ra rồi, mỗi một cử động đều vô cùng đau nhức, nàng là một người sợ nhất đau đớn. Huống hồ, nàng cũng không muốn tiếp tục tổn thất giao tơ nữa.

Tạ Địch Trần thu kiếm về, quay đầu nhìn, Tần Cửu đã giơ khung thêu hoa lên bắt đầu đếm số giao tơ còn sót lại.

“Tần môn chủ, quả nhiên là ngài chỉ chơi đùa một chút thôi? Ngài vẫn chưa thua đâu!” Tạ Địch Trần lạnh giọng nói.

Tần Cửu híp mắt nói: “Binh khí của ta đã không còn, tại sao lại không thua?” Chẳng lẽ thật sự muốn làm cho nàng chết ở dưới kiếm của hắn mới tính là thua? Tần Cửu bước nhanh đến trước mặt Khánh Đế, thi lễ nói: “Tần Cửu tài nghệ không bằng người, tự nguyện chịu thua.”

Tô thừa tướng Tô Thanh lập tức tiếp lời: “Bệ hạ, xem ra đệ tử của Thiên Thần tông không phải ai cũng xuất sắc.”

Khánh Đế khẽ chau mày, dường như đang do dự không biết nên xử trí chuyện này thế nào.

Nhan Túc tiến lên bẩm: “Phụ hoàng, nhi thần thấy về phương diện dệt gấm võ công của Tần môn chủ có chút tài nghệ, chi bằng, trước hết để nàng đến Ti Chức phường giúp sức đi!”

Ti Chức phường tuy rằng không phải một chức quan nhàn hạ, nhưng trên thực tế không có gì khác biệt với chức quan an nhàn. Đã đến nơi ấy, Tần Cửu dù có năng lực, sợ rằng cũng không thể trở mình vượt qua sóng gió.

Khánh Đế gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt.”

Tần Cửu lĩnh chức rồi, tạ ân xong thì hỏi: “Bệ hạ, không biết vi thần có thể tham gia *kì đại thí mùa xuân năm nay không?”

*Kì đại thí: kì thi lớn.

Khánh Đế sững sờ một chút, không nghĩ tới việc Tần Cửu đề xuất tham dự kì thi mùa xuân. Suy nghĩ một lát, liền đáp: “*Chuẩn y.”

*Chuẩn: cho phép.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play