“Đây là giường của bản cung! Đây là tủ của bản cung! Cái gương này là của bản cung!”
“…”
“Đây là sách của bản cung! Đây là bàn của bản cung! Nhuyễn đệm này của bản cung! A aaaa, cả tấm màn sa này cũng là của bản cung!!!”
“…” Được! Ngay cả rèm cửa sổ cũng là của cô! -_-#
Người kia vui vẻ lăn qua lăn lại trong phòng, xong lại tiếp tục chiến đấu ở một góc khác, mở rương y phục.
“Cái váy màu tím này là của bản cung đấy! Cả cái màu trắng cũng là của bản cung! Cái màu đen là của bản cung!” Vừa lẩm bẩm, vừa tung mớ y phục lên không trung. “Đây là đồ lót! Cũng là của bản cung!!!”
… ****!
“Người đâu!” Rốt cuộc Tử Huyền không thể nhịn được nữa, hầm hầm hét lên.
Tiếng bước chân nhanh chóng từ bên ngoài điện chạy vào: “Có nô tì thưa nữ hoàng.”
Tử Huyền giận dữ chỉ vào cô gái đang ném quần áo, “Sao nàng ta lại chạy vào đây?”
Thị nữ nhìn theo hướng tay cô chỉ, “A, nô tì không ngờ nàng lại chạy vào đây! Xin bệ hạ thứ tội! Nô tì sẽ đưa nàng ra ngoài ngay lập tức!”
“Khoan đã.” Tử Huyền quay đầu lại, “Ari và Jinna đâu?”
Sao thị nữ này lại vào đây? Trên người dính đầy nước…
“Khởi bẩm nữ hoàng, nữ quan Ari đang xếp bàn trước điện, nữ quan Jinna dẫn người đi dọn dẹp phòng tắm.”
“Vậy tại sao ngươi lại ướt sũng thế kia?”
“Vừa rồi mới đi tắm cho nàng ấy bị bắn tung tóe ạ.”
“…”
Sao lại lộn xộn như vậy, có thể khiến Ari và Jinna phải đích thân dẫn người đi dọn dẹp ư? Tử Huyền mệt mỏi vỗ vỗ trán.
Cái người đang làm loạn trong phòng nữ hoàng chính là người được Tử Huyền thả ra khỏi địa lao – công chúa Mitamun, cứ nghĩ rằng công chúa chịu khổ đã đủ rồi, đã phát điên, nên muốn cho cô ấy ra ngoài trông thấy ánh mặt trời, dặn dò mọi người không được gây khó dễ cho cô ấy. Ngờ đâu… lực phá hoại lại mạnh tới như vậy…
Thị nữ hành lễ với Asisu xong, lập tức chạy tới kéo Mitamun đang lăn lộn dưới đất. Hai người khua khoắng một hồi mới đứng dậy, nhìn thấy Mitamun vừa giãy dụa vừa tiếp tục “sự nghiệp lớn” của mình, đã lục tới rương đựng bức thư Izumin tự tay viết, Tử Huyền thực sự nổi giận.
“Dừng tay lại ngay!” Hét lớn một tiếng, nhanh chóng khiến hai người kia dừng lại. Sắc mặt nữ hoàng âm trầm, hầm hầm đi tới, “Cái thứ đồ quỷ quái này cũng là của ngươi hả? Đây là tẩm cung của ta! Lăn qua lăn lại làm gì, còn dám làm loạn, ta sẽ quăng ngươi xuống sông Nile làm mồi cho cá sấu!”
Bị quát sa sả như vậy, Mitamun ngẩn người, cũng không chống lại, chỉ ngơ ngác nhìn Tử Huyền nổi giận.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không mau cút ra ngoài cho ta!”
“Hu hu hu,” tiếng nức nở mơ hồ phát ra từ miệng Mitamun, chỉ thấy cô sửa lại bộ dáng điên lúc trước, yếu ớt đứng dậy, đi về phía Tử Huyền.
Theo bản năng, Tử Huyền lùi về phía sau từng bước, Mitamun nhào tới, giữ chặt góc áo choàng của Tử Huyền.
“Chị…”
… Gì?!
“Hu hu, chị ơi!” Mitamun bắt đầu gào lên, khóc đến mức trời long đất lở… Nàng giữ chặt Tử Huyền, nước mắt tuôn xuống như mưa, “Chị, Mun Mun biết lỗi rồi, chị đừng đuổi em đi! Hu hu hu…”
“…”
Mun Mun… (╯-_-)╯╧╧
“Không được khóc!”
“Hu, ưm…” Mitamun nghe vậy lập tức giơ tay che miệng lại, đôi mắt to ngấn lệ điềm đạm đàng yêu nhìn lén cô.
-_-#
Hic! Thở phào một hơi cứu vớt lỗ tai bị tạp âm độc hại quá lâu, Tử Huyền ngồi xuống nhuyễn sạp bên cạnh, nhìn cô công chúa điên trước mắt.
Cô không có thù oán gì với cô ấy, bây giờ người này bị điên rồi cũng càng không có gì phải băn khoăn, nên mới đưa cô ấy về đây để bắt đầu lại, một lần nữa trở về ngôi vị công chúa, cũng giảm bớt phiền phức cho bản thân. Đương nhiên là, làm như vậy cũng coi như trả ơn người đã giúp cô thoát khỏi rừng rậm, sau đó ở trên chiến trường lại bị cô bắn trọng thương, dù sao Izumin cũng chỉ vì em gái hắn mới không từ bỏ việc phát động chiến tranh.
“… Không được làm loạn, không được khóc, bây giờ, đi ra ngoài.”
Thị nữ nghe được mệnh lệnh, vội kéo tay Mitamun muốn dẫn ra ngoài, nhưng Mitamun lại tránh ra , vội chạy tới quỳ gối bên cạnhTử Huyền, ngẩng đầu nhìn cô: “Chị, ~” lắc lắc góc váy, “Chị, Mun Mun sẽ ngoan, sẽ không khóc, không làm loạn, chị đừng đuổi em đi nhé.”
… Trời ạ!
Cô công chúa này bị làm sao vậy trời?! Từ khi nào cô trở thành chị cô ta vậy?
“Chị à, em là công chúa! Sau này em muốn tìm hoàng tử! Chị xinh đẹp như vậy, em muốn nhìn chị, nhìn chị rồi em cũng có thể xinh đẹp giống như chị! Sau đó em có thể tìm được hoàng tử của em! Hoàng tử của em đang đợi em!”
“… Muốn xinh đẹp giống như ta cũng được,” đột nhiên Tử Huyền thay đổi thái độ, thân thiết bật cười, “Nào, lại đây, ta sẽ dạy em làm đẹp!”
Tử Huyền đứng dậy, kéo Mitamun ra tới cửa, “Đứng ở đây, không được nhúc nhích, ~” Xoay tay lại cầm một chiếc hòm sơn màu hồng, “Nào, để ta trang điểm cho em, trang điểm xong Mun Mun sẽ rất xinh đẹp.”
“Được ạ, chị nhanh lên! Nhanh lên! Mun Mun phải trang điểm thật xinh đẹp!”
Tử Huyền mở chiếc hòm ra, ghim cài tóc, khuyên tai, đá quý, từng món đồ trang sức lỗng lẫy tinh xảo đều đeo lên người Mitamun, rất nhanh sau đó, bóng người đứng yên không nhúc nhích kia tỏa ra ánh sáng lóng lánh, rực rỡ.
“Chị, chị ơi, nặng quá…”
Mấy chuỗi đồ trang sức treo lên người, vòng dài vòng ngắn, tất cả đều là vàng bạc.
Tử Huyền hài lòng nhìn: “Muốn xinh đẹp thì phải trả giá đắt! Mun Mun muốn xinh đẹp như ta phải không, thế thì không được cử động nha! Em cứ đứng như vậy, sẽ hấp thụ tinh hoa của trời đất, cảm thụ ánh sáng của châu báu, rất nhanh thôi, Mun Mun sẽ xinh đẹp như ta đó!”
“Thật vậy ư?! Được! Em sẽ kiên trì! Em không cử động!”
“Tốt lắm…”
…
…
Một lần nữa thu dọn lại, đại điện gọn gàng hẳn lên, sạch sẽ sáng ngời, không còn nhìn ra cảnh tượng vô cùng thê thảm lúc nãy.
Tử Huyền ngồi trên nhuyễn sạp uống rượu, “Phái người báo cho Menfuisu chưa?”
“Dạ.” Ari trả lời, “Vừa rồi mới phái người đi, chắc là hoàng thượng sẽ đến rất nhanh thôi.”
Vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng Menfuisu từ bên ngoài vọng vào.
“Chị!” Cùng với tiếng gọi to, một bóng người thô lỗ xông vào, điều Tử Huyền không ngờ chính là, bên cạnh hắn còn có Carol đi theo…
“Chị, nghe nói chị đã tìm thấy công chúa Mitamun mất tích đã lâu ư?” Vừa hỏi, hắn vừa dắt Carol ngồi xuống bên cạnh Tử Huyền.
“Đúng.” Tử Huyền thả ly rượu xuống. “Lần trước ta đi Assyria, Ari đã phái một thị vệ đi tìm ta, hắn không gặp được ta, nhưng lại tìm được công chúa Mitamun ở một thôn nhỏ dưới chân núi ở Syria.”
“Không, công chúa Mitamun rõ ràng là…” Carol nghe Tử Huyền nói như vậy, không kìm được thốt lên…
Tử Huyền lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, khiến sắc mặt Carol tái mét.
Menfuisu không nhìn thấy ánh mắt của Tử Huyền lườm Carol, tiếp tục hỏi, “Trong một thôn nhỏ ư? Vì sao công chúa Mitamun lại có thể ở đó?”
“Có lẽ bị thổ phỉ tập kích, toàn bộ tùy tùng của nàng đều bị giết, một mình nàng bị rơi xuống vách núi, may mắn không chết, được một người thợ săn trong thôn đi ngang qua cứu.”
Nghe xong tin này, Menfuisu trầm tư suy nghĩ, vẻ mặt Carol thì hoàn toàn không tin.
Thấy cô ta thất thần như vậy, Tử Huyền biết cô ta đang nhớ lại cảnh tượng bị thiêu sống đáng sợ trong thần điện.
“Lần trước, hoàng tử Izumin gây khó dễ, Ai Cập và Hittite xảy ra chiến tranh đều vị chuyện công chúa Mitamun mất tích, Hittite khăng khăng cho rằng công chúa bị ta giết, mới dẫn tới một trận chiến như vậy… Nếu thực sự công chúa không chết, … chị, công chúa đang ở đâu?”
Nhấp một ngum rượu, Tử Huyền thong thả chỉ tay sang bên cạnh, “À, nàng ở ngay kia.”
Một luồng ánh sáng vàng rực rỡ chiếu thằng vào mắt Menfuisu, “…”
Thấy Menfuisu ngây người kinh ngạc không nói nên lời, Tử Huyền vui vẻ gọi Ari, “Ari, giúp công chúa tháo trang sức xuống đi, nói với nàng rằng vậy là đủ rồi.”
Vì thế một lúc lâu sau, rốt cuộc Mitamun cũng nhẹ nhàng thoải mái đi tới trước mặt Menfuisu và Carol.
Lúc nãy đã sai Ari đưa nàng đi tắm rửa, thay y phục, Mitamun đã không còn lôi thôi như lúc ở trong địa lao, mái tóc nâu xoăn dài buông thong trên vai, đôi mắt nâu tuyệt đẹp động lòng người. Nhưng ở trong địa lao chịu khổ quá lâu, thân thể gầy yếu, gò má cũng lõm xuống, nhưng vẫn có thể nhận ra trước đây cô xinh đẹp đến mức nào.
“Đúng là công chúa Mitamun!” Carol khiếp sợ nhìn, sao có thể như vậy?!
Vậy người bị thiêu cháy mà cô trơ mắt đứng nhìn là ai?
Menfuisu không chú ý sự khác thường của Carol, giữ vững phong độ đế vương “Công chúa Mitamun.”
Mitamun không trả lời, yên lặng nhìn hắn, nhìn một lát, đột nhiên chạy về phía Tử Huyền, “Chị!”
“Chị à, em nghĩ là em đã nhìn thấy hoàng tử của mình! Có phải chị đã hóa phép cho em trở nên xinh đẹp, nên hoàng tử mới đến thăm em! Chị ơi, chị ơi, mau sai thị nữ trang điểm cho em, bản cung phải trở thành hoàng phi!”
Khụ…
“Ch.. chị?” Menfuisu và Carol sợ đến ngây người.
Tử Huyền thản nhiên trả lời, “À, có lẽ nàng bị đập đầu vào đâu đó, thần kinh không được bình thường.”
“… Nàng bị điên rồi ư?!”
…
…
Tại một ốc đảo cách lãnh thổ Ai Cập không xa.
Một con chim không ngừng xõa cánh bay lượn trên không trung, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, chiếu lên bộ lông đen tuyền của nó.
Izumin vươn tay, để con chim kia từ từ đậu trên tay hắn, tay còn lại kéo tờ giấy buộc dưới chân nó.
Không biết lần này Ruka gửi tới tin gì…
“?!” Vừa liếc qua tờ giấy, ánh mắt Izumin vì quá kinh ngạc mà mở to, lại đọc đi đọc lại mảnh giấy nhiều lần, hắn ghì chặt tờ giấy vào lồng ngực, vẻ mặt vô cùng kích động.
“Hoàng tử điện hạ, trên thư Ruka viết gì thế ạ?”
Izumin ngẩng đầu nhìn bầu trời, khóe miệng từ từ nhếch lên, mỉm cười vô cùng phấn khởi: “Hắn nói, công chúa Mitamun của Hittite chúng ta vẫn còn sống!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT