Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Ragashu đánh giá thị nữ trước mặt, cười khẽ, “Nàng muốn làm hoàng phi của ta ư? Ta tin rằng toàn bộ hoàng cung Ai Cập đều biết, ta thích nữ hoàng Asisu, ta ái mộ nàng ấy đã lâu, khát khao được thành thân với nàng ấy, sao nàng có thể so với nữ hoàng được chứ?”

Yuuki không thèm để ý tới giọng điệu mỉa mai của hắn, ngồi xuống nhuyễn sạp, ngay cả lễ nghi tối thiểu cũng không màng.

Cô thản nhiên bỏ qua tuyên ngôn tình yêu của Ragashu với Asisu: “Hoàng đế Ragashu, thiếp đưa ra yêu cầu như vậy, đương nhiên là… trong tay thiếp có thứ rất có lợi với ngài.”

Có lợi? Thứ gì có thể đổi lấy vị trí hoàng phi Babylon?

“Trong tay thiếp có tài liệu quân sự cơ mật của Ai Cập!”

“Cái gì?” ánh mắt Ragashu ngời sáng, nhưng lại ngay lập tức khống chế cảm xúc, làm bộ như không quan tâm: “Ai Cập và Babylon quan hệ hữu nghị từ lâu, ta cần tài liệu đó làm gì?”

Có thể đây là cái bẫy mà Menfuisu sắp xếp, dù sao hiện giờ vẫn đang ở trên đất Ai Cập, không phải tất cả mọi người đều cùng một nhà.

“Hừ,” cười lạnh một tiếng, “Hoàng đế Ragashu, thiếp cũng không nói chuyện mập mờ với người, thiếp biết ngài không tin, như vậy đi, thiếp đến đây là để giải thích về mục đích của thiếp, ngài chỉ cần lắng nghe là được rồi.”

Đột nhiên, Ragashu cảm thấy rất thú vị, thị nữ này thật to gan, dám yêu cầu hoàng đế nước láng giềng lắng nghe lời cô nói là được.

“Thiếp là con gái của quan đại thần Zarga, được đưa vào cung để hầu hạ hoàng đế Menfuisu. Từ lúc bắt đầu vào cung, thiếp không muốn chỉ là một cung nữ tầm thường, thiếp có thân phận cao quý, là con gái quý tộc, với sắc đẹp và trí tuệ của thiếp, càng nổi tiếng trong hoàng cung. Thiếp muốn hoàng đế Menfuisu yêu thích thiếp, đưa thiếp lên ngôi hoàng phi. Nhưng khốn kiếp thay…”

Đôi mắt trong veo như nước sông mùa xuân đột nhiên sắc nhọn tàn nhẫn: “Nữ hoàng Asisu khốn kiếp, nàng ghen ghét sắc đẹp của thiếp, nơi nơi làm khó thiếp, không cho phép thiếp xuất hiện trước mặt hoàng đế! Đương nhiên, vì còn có phụ thân thiếp, nên nàng không thể giết thiếp, vì thế sai thiếp tới phòng nghị sự làm việc, mỗi ngày chờ hoàng đế và các đại thần nghị sự xong thì vào quét dọn, ngay cả tẩm cung của hoàng đế cũng không cho phép thiếp bước chân vào.”

Ragashu nhìn kỹ, quả thật thị nữ này xinh đẹp không thua gì Asisu, tuy rằng y phục cung nữ giản dị, nhưng lại không che được vẻ đẹp của cô, khó trách Asisu đố kị, tuy lần này đến không nhận thấy được tình yêu của nữ hoàng đối với hoàng đế, nhưng có lẽ lời đồn này là thật.

Yuuki kiềm chế nỗi hận thù, tiếp tục nói tiếp: “Hiện nay, tuy nữ hoàng Asisu không thể quản chuyện bên này, nhưng đột nhiên cô gái sông Nile xuất hiện, cướp đi trái tim hoàng đế… Thiếp tự thấy trên mọi phương diện thiếp đều không thua con nhóc đó, nhưng thiếp cũng không ngốc, toàn bộ Ai Cập đều yêu thích nàng ta, hoàng đế Menfuisu rất yêu chiều nàng ta, nếu muốn khiêu chiến với nàng, thiếp không thể thắng được.”

Quay đầu nhìn Ragashu: “Nếu cứ ngốc nghếch ở nơi này, thiếp cũng không thể vào hậu cung, thiếp không cam lòng cả đời làm cung nữ không có ngày ngẩng đầu lên được, thiếp phải vì bản thân mà tiến lên! Mà thiếp cũng biết… ngài không thật lòng yêu nữ hoàng Asisu!”

Ragashu im lặng, cúi xuống nâng ly rượu.

“Hoàng đế Ragashu tới Ai Cập xin cưới nữ hoàng, thực ra là mong chờ muốn chiếm được Ai Cập. Nữ hoàng Asisu là hoàng tỷ, lại có được quyền kế thừa vương vị, nếu tương lại ngài giết chết hoàng đế Menfuis, có thể lợi dụng thân phận của nữ hoàng Asisu để cai quản Ai Cập, cho du tương lai hoàng đế Menfuisu không chết, ngài chỉ cần nhờ nữ hoàng, với tài liệu cơ mật trong tay nữ hoàng cũng đủ để ngài tấn công Ai Cập, chiếm được vương quốc này!”

Yuuki nói xong, bật cười: “Mong muốn của hoàng đế Ragashu chính là như thế phải không?”

Nghe cô nói một hồi, trong lòng Ragashu chấn động, không ngờ cung nữ này lại thông minh như vậy, có thể nhìn ra ý đồ của hắn!

Hắn nheo mắt nhìn cô, “Ồ? Những thứ này chẳng qua là do nàng tự tưởng tượng sao?”

Yuuki vươn tay nhấc ly rượu Ragashu vừa uống, hơi nhướng mày nhìn Ragashu, “Hoàng đế Ragashu, thiếp nói nhiều như vậy, ngài phải tin tưởng thiếp. Chúng ta ai cũng có mục đích riêng, thiếp muốn có vương vị hoàng phi Babylon, mà chỉ cần ngài cưới thiếp, toàn bộ căn cứ quân sự Ai Cập, nơi chế tạo vũ khí, thậm chí là nhược điểm quốc phòng, thiếp đều có thể nói cho ngài biết, giúp ngài tấn công Ai Cập!”

Buông cái ly xuống, Yuuki đứng dậy: “Quyết tâm của nữ hoàng Asisu, tin rằng ngài cũng đã nghe thấy, nữ hoàng chắc chắn sẽ không gả đi Babylon. Mà dù có gả đi, cũng chưa chắc nàng sẽ thuận theo ngài. Thứ ngài muốn, chỉ có thiếp mới có thể cho ngài, có thể so sánh với sắc đẹp của nữ hoàng Asisu, có thể có được những tài liệu cơ mật mà nữ hoàng có. Đương nhiên…” nàng nhếch miệng mỉm cười, “Ngài có thể suy nghĩ kỹ trước khi trả lời thiếp, thiếp xin phép cáo lui.”

“Đợi chút!” Yuuki xoay người đi vài bước đã nghe thấy tiếng Ragashu ngăn cô lại, ý cười trên mặt càng sâu, đắc ý quay đầu lại.

Chỉ thấy Ragashu vui vẻ như tắm gió xuân: “Mỹ nhân đã bằng lòng gả cho ta, sao ta có thể từ chối cơ chứ?”





Một đám cung nữ xếp thành hai hàng, đang bê những khay trang sức quý giá bước trên hành lang cung điện.

“Này, cô biết chuyện chưa?” Một cung nữ cúi đầu đi tới, nhỏ giọng thì thào hỏi.

“Chuyện gì?” Cung nữ đứng bên phải nàng ngạc nhiên hỏi lại.

“Chính là ả Yuuki lẳng lơ diêm dúa trước kia ấy, nghe nói mấy ngày nay đều ở trong phòng của hoàng đế Ragashu, liếc mắt đưa tình.”

“Cái gì? !” Cung nữ ở phía sau lưng cô kinh ngạc, cũng dừng lại trò chuyện. “Không phải hoàng đế Ragashu cầu hôn với nữ hoàng sao?”

Cung nữ kia hơi nghiêng đầu ra phía sau nhỏ giọng khiển trách, “Nói bé thôi! Đừng để nữ quan nghe thấy! Không phải nữ hoàng Asisu không đồng ý hôn sự này sao, thế nên hoàng đế Ragashu mới dời sự chú ý sang ả Yuuki kia.”

“Yuuki… là con gái xinh đẹp của quan đại thần Zarga ư?”

“Chính là ả! Trước kia quyến rũ hoàng đế Menfuisu không được, bị nữ hoàng đẩy đi quét dọn ở phòng nghị sự. Bây giờ đang tán tỉnh hoàng đế Ragashu!” Cung nữ kia không cam lòng, oán hận nói.

“Trời ạ, sao ả có thể như vậy…”

“Có chuyện gì ầm ĩ thế?” Nữ quan đi tới, “Đừng lắm mồm như vậy! Mau đưa các khay trang sức này tới chỗ nữ hoàng Asisu!”

“Vâng.”

Đám thị nữ vội vàng bước đi, rất nhanh đã mang đồ tới tẩm cung của Tử Huyền.

“Nữ quan Ari, những trang sức nữ hoàng yêu cầu đã được mang đến.”

“Ừm, đặt lên bàn rồi lui ra đi.”

Đám thị nữ nối đuôi nhau đi vào, đặt những khay trang sức ngay ngắn lên bàn bên cạnh nhuyễn sạp.

Tử Huyền vừa mới ngủ dậy, đang đứng ngoài ban công ngắm nhìn sông Nile đang ngập tràn ánh sáng mặt trời.

“Khởi bẩm nữ hoàng, đồ trang sức đã được mang tới, người có xem qua không ạ?”

Nghe thấy tiếng Ari, Tử Huyền quay đầu lại, ánh mặt trời ấm áp chiếu qua sườn mặt cô, khuôn mặt sáng bừng rực rỡ.

“Có chứ.”

Toàn bộ hoàng cung đều đang chuẩn bị hôn lễ, Tử Huyền lại cố tình đưa ra yêu cầu muốn có đồ trang sức mới, khiến một đám người càng thêm bận rộn.

Dù sao bây giờ cô cũng đang ở Thượng Ai Cập, đang dùng đồ của Menfuisu, thỉnh thoảng đùa dai quấy rối mấy kẻ đang chuẩn hôn lễ cũng rất thú vị.

“Nữ hoàng, người xem cái này đi.” Ari lấy ra một cái chiếc ghim vàng hình con rắn, thân rắn uốn lượn, từng chiếc vảy đều được khắc rất cẩn thận, dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ, vô cùng chói mắt.

“Rất đẹp!” Tử Huyền nói xong, cài lên mái tóc, chiếc ghim tinh xảo cài mái tóc đen dài mượt mà, cả người cô như sáng bừng lên.

Ari cảm thán: “Nữ hoàng mãi mãi là người xinh đẹp nhất!”

“Ha ha, ” cười khẽ cầm lấy gương, vừa soi vừa nói chuyện với Ari quỳ bên cạnh: “Đúng rồi, chuyện Yuuki và Ragashu thế nào?”

“… Dạ, gần đây hai người bọn họ rất thân mật, nghe nói hoàng đế Ragashu muốn cưới ả làm hoàng phi.”

“Gì?”

Buông gương , “Yuuki này không hề đơn giản, không ngờ lại có thể quyến rũ Ragashu nhanh như vậy. Lần trước ngươi thấy ả đọc tài liệu phải không, nhất định ả đang nắm giữ rất nhiều cơ mật quân sự Ai Cập.”

“Là lỗi của nô tì, lúc đó không điều tra kĩ càng. Không ngờ,” Ari cau mày, “Ả Yuuki này không biết an phận, trước kia quyến rũ hoàng thượng không thành bị đẩy đi quét dọn, hiện giờ lại đi ve vãn hoàng đế Ragashu! Nếu biết có ngày hôm nay, trước kia nên xử lý ả! Nữ hoàng bệ hạ, chắc chắn ả dùng cơ mật Ai Cập để tìm chỗ trú chân bên hoàng đế Ragashu, bây giờ phải làm sao đây?”

“Ari, lo làm gì, việc này đâu có liên quan đến chúng ta. Để Menfuisu tự giải quyết đi. Nếu thật sự Yuuki lén lút lấy tài liệu cơ mật, cứ để ả cấu kết với Ragashu làm việc xấu, đến lúc đó Ai Cập sẽ bị diệt.” Tử Huyền nhún vai, “Cũng chả liên quan tới ta…”

Ari nghe vậy, cũng bình tĩnh lại, “Vâng, chuyện của Ai Cập là trách nhiệm của hoàng thượng, chỉ cần người vui vẻ là được rồi. Hoàng đế Ragashu vừa cầu hôn với người, nay lại có tình ý với cung nữ kia, nô tì chỉ lo người không vui thôi.”

“Không sao, không sao.” Tử Huyền vẫy tay, “Chúng ta cứ làm chuyện khiến chung ta vui là được rồi, ~ chẳng hạn như…”

“Chẳng hạn như… “Ari bật cười, “Nô tì đi gọi người mang nho tươi nữ hoàng thích nhất tới ạ.”

“Oa… chỉ có Ari hiểu ta nhất!”

“Đúng rồi, Ari…” Vui vẻ qua đi, Tử Huyền nghiêm mặt lại, “Trong cung này có bao nhiêu cô gái giống như Yuuki bị ta xử phạt, dạo này bận rộn, ta không thể nhớ ra. Không thể để tai họa ẩn giấu phá hủy tương lại được, Ari, liệt kê cho ta một danh sách đi, để sau này dễ dàng khống chế hơn.”

“Vâng,” Ari trầm tư, “Chuyện này cũng không khó, để nô tì đi sắp xếp là được. Đúng rồi, còn người đặc biệt kia, gần đây nữ hoàng bận rộn đã lâu không đi gặp, người có muốn đi không ạ?”

“Đặc biệt?” Tử Huyền tò mò, “Ai nhỉ?”

Ari sắp xếp lại cả bàn trang sức, “Chính là công chúa Mitamun của Hittite ạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play