“Rầm!”

Tử Huyền đập bàn đứng dậy, tờ giấy trong tay bị cô dùng sức vò nát.

“Nữ hoàng, đã xảy ra chuyện gì sao?” Jinna cẩn thận hỏi, nhìn sắc mặt nữ hoàng không vui, rốt cuộc bức thư gửi từ Hạ Ai Cập về đã viết gì?

“…Fu*k!” Tử Huyền cố gắng kiềm chế, rốt cuộc vẫn không nhịn được buột miệng ****, “Unasu đang làm cái gì hả? Ta đã điều binh lực Hạ Ai Cập đi cùng hắn hộ tống Carol trở về! Kết quả hắn lại để người khác mang Carol đi! Rốt cuộc hắn có phải là tướng lĩnh hay không? Có loại tướng vô dụng thế à?!”

“…Người nói là, cô gái sông Nile đã bị cướp đi ư?!”

“Đúng vậy. Vất vả lắm mới chờ vết thương của cô ta lành lặn, ta sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muộn đã bảo Ari đi hỗ trợ, thế những vẫn xảy ra chuyện!”

Khó trách nữ hoàng lại tức giận như vậy, vì cô gái sông Nile chưa trở về đã khiến hoàng đế cáu kỉnh không ngừng…

“Bệ hạ, xin hãy bình tâm, đã có nữ quan Ari và tướng quân Nakuto, chắc sẽ nhanh chóng có tin tức thôi ạ.”

“Hi vọng là như vậy.”

Lạ thật, dựa theo tình tiết trong tác phẩm, là Ari và quan binh Hạ Ai Cập tập kích Carol mới tạo cơ hội cho Ruka đưa Carol đi, hiện giờ ngay cả binh lính Hạ Ai Cập cũng tham gia bảo vệ Carol, tại sao vẫn có người đánh lén? Kẻ đánh lén là ai, vì sao lại biết được Carol sẽ xuất hiện ở Hạ Ai Cập, sau đó có thể nhanh chóng phái lính tới bắt cóc? Còn nữa, binh lính tập kích lại có thể chống lại quân lính Hạ Ai Cập nhiều như vậy…

Chết tiệt! Tình huống hoàn toàn khác với trong truyện!

Không biết Menfuisu đã biết tin này hay chưa, với tính tình hắn nhất định sẽ không chịu ngồi yên, sẽ nhanh chóng chạy tới Hạ Ai Cập, ta phải qua xem mới được.

“Jinna, chúng ta tới phòng nghị sự.”

“Vâng.”

Lúc này, tâm tình Menfuisu đã chuyển từ trạng thái phấn chấn chờ đón Carol trở về sang trạng thái cuồng loạn.

“Cái gì?! Carol bị đánh lén, hiện giờ không rõ đang ở nơi đâu sao?!”

“Vâng, thưa hoàng thượng, chúng thần và quân lính thần điện Hạ Ai Cập cùng nhau hộ tống cô gái sông Nile về thành Thebes, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một đoàn quân không rõ lai lịch tập kích, trong lúc giao chiến, Unasu chặn hậu để cho Ruka đưa cô gái sông Nile đi trước, chúng thần muốn đánh đám quân kia xong sẽ quay lại với bọn họ, nhưng đám quân đánh lén vô cùng dũng mãnh, hơn nữa số lượng lại rất đông, chúng thần không thể nào ngăn cản nổi…”

“Sau đó thì sao? Carol đi về hướng nào?!”

“Có lẽ tiến vào sa mạc Arabia, có lẽ trong lúc giao chiến, một phần của đám binh lính kia cũng đuổi theo tới sa mạc, hơn nữa cho tới bây giờ Unasu và binh lính vẫn chưa tìm được cô gái sông Nile, có lẽ cô gái sông Nile đã rơi vào tay bọn bắt cóc…”

Nghe binh lính tường trình, sắc mặt Menfuisu ngày càng tái nhợt, Carol, ngày đêm lo lắng cho nàng, đợi thật lâu mới biết tin nàng trở về, thế mà giờ này lại sống chết không rõ ư?!

Là kẻ nào, là kẻ nào dám cướp Carol của ta?

“Hoàng thượng…” Imhotep tiến tới, “Hoàng thượng, sa mạc Arabia nằm giữa biển Đỏ và Địa Trung Hải, bắc giáp Ai Cập, phía nam giáp Assyria, lên tí nữa là Hittite, rất nguy hiểm, nếu không nhanh chóng cứu cô gái sông Nile trở về, chỉ e…”

“Imhotep, có phải các nước láng giềng toan tính phá hoại hôn lễ của ta, bọn chúng có ý đồ xâm chiếm Ai Cập ư?” Ánh mắt Menfuisu lạnh buốt, bọn láng giềng khốn kiếp, âm mưu xâm chiếm ư?”

“Hoàng thượng…” các đại thần đều vô cùng lo lắng, “Cô gái sông Nile mất tích, chỉ sợ thần dân Ai Cập và các nước chư hầu sẽ bạo động!”

“Đúng vậy, thần cũng cho là như vậy, xin hoàng thượng hãy nhanh chóng đi cứu cô gái sông Nile trở về!”

“Lâu nay sa mạc Arabia vẫn được coi là điểm nóng tranh chấp của Ai cập và Assyria, nếu như để hoàng đế Assyria bắt được sẽ rất nguy hiểm, hoàng thượng, phải nhanh chóng đi cứu cô gái sông Nile ạ!”

Nói thừa, Carol bị bắt cóc, sao ta có thể không đi cứu nàng ngày lập tức cơ chứ?

“Ta lập tức xuất phát…”

“Khoan đã…”

Một tiếng quát chói tai, mọi người quay đầu, chỉ thấy nữ hoàng đang đứng ở bậc thang ngoài cung điện.

Menfuisu vội nói, “Chị! Hiện giờ không rõ Carol ra sao, em muốn đi cứu nàng!”

“Chờ một chút, em không thể đi!”

“Chị?! Đó là Carol! Em không thể không đi!” Không phải chị đã chấp nhận Carol rồi sao? Vì sao lại không cho em đi cứu nàng?

“Đúng vậy, thưa nữ hoàng bệ hạ, cứu cô gái sông Nile trở về là mục đích chung…”

Tử Huyền lạnh lùng cắt ngang, “Đủ rồi, Imhotep, ta chưa nói là không cứu, nhưng Menfuisu không thể đi.”

“Vì sao?”

“Em đi cũng được, nhưng em có nghĩ tới em đi rồi thì đất nước này sẽ ra sao không? Hiện giờ vẫn chưa biết kẻ nào tập kích Carol, chẳng may đây là cái bẫy dụ em ra khỏi Ai cập, sau đó phái quân sang tấn công Ai cập thì sao? Em đi, chắc chắn Minue cũng đi, còn phải mang một phần đông binh lực đi bảo vệ em, đi tìm Carol, nếu lúc này quân địch tập kích, vua không có, đại tướng quân không có, chẳng lẽ em muốn Imhotep thay em giữ ấn soái xuất binh sao? Còn phải ứng phó trước bạo động của dân chúng thế nào?”

“Nhưng, Carol đang gặp nguy hiểm.”

“Chị biết, vì thế… để chị đi.”

“…”

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

“… Chị, chị vừa nói gì?”

“Em không thể đi, em còn phải ở lại trấn thủ Ai Cập, nếu không kẻ thù thừa cơ nội bộ quốc gia lục đục mà nhảy vào xâm chiếm. Còn chị thì có thể, em cũng biết chị được nữ thần sông Nile ban cho thần lực, chị có đủ năng lực cứu Carol. Vì thế chỉ có chị đi mới là thích hợp nhất.

Carol là hoàng phi Ai Cập, lại bị bắt cóc ngay trong lãnh thổ Ai Cập, sự việc này làm tổn hại uy nghiêm Ai Cập trầm trọng! Chị là nữ hoàng Ai Cập, chị phải bảo vệ thanh danh Ai cập, hơn nữa chị còn có thần lực của sông Nile ban cho, chị có trách nhiệm phải đi cứu con gái nữ thần.”

Nữ hoàng nói rất có lý, tình thế hiện nay chưa rõ thế nào, có thể là một cái bẫy, nếu cả hoàng đế và hoàng phi đều rơi vào tay kẻ thù, Ai Cập sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa, nữ hoàng rất có năng lực…

Nghĩ như vậy, Imhotep đã thay đổi, quay sang khuyên nhủ Menfuisu: “Hoàng thượng, nữ hoàng Asisu nói rất đúng, hiện giờ chúng ta vẫn không biết rõ âm mưu của kẻ thù thế nào, chẳng may bọn chúng đợi người rời đi sẽ tập kích phía sau, Ai Cập sẽ gặp nguy hiểm, chi bằng….”

Thực ra khi nghe xong lời Tử Huyền, Menfuisu cũng hiểu rõ tình huống trước mắt rất phức tạp. Nhưng cứ giao tất cả mọi chuyện ủy thác cho chị, không chỉ lo lắng cho Carol, mà hắn cũng rất lo chị hắn gặp nguy hiểm.

Tử Huyền thấy Menfuisu do dự, cũng không nói nhiều, khuôn mặt đẹp xoay sang hướng khác, nhìn về góc khuất bên ngoài hoàng cung, mọi người cũng di chuyển tầm mắt theo nữ hoàng.

Rầm! Một tiếng động lớn vang lên, chỉ thấy cây cột đá to lớn nổ tung, vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ.

“…” Quả nhiên là năng lực thần thánh!

“Menfuisu, đừng do dự nữa, chị đủ sức bảo vệ chính bản thân và cứu Carol trở về!”

Sự thật ngay trước mắt, quả thật Asisu có năng lực.

“Hoàng thượng, xin hãy lấy quốc gia làm trọng!”

“Hoàng thượng, xin hãy để nữ hoàng đi cứu cô gái sông Nile trở về. “

“Hoàng thượng, …”

Các đại thần líu ríu đứng dậy, ào ào khuyên bảo Menfuisu, dù sao Menfuisu cũng là hoàng đế Ai Cập, Ai Cập cần hắn bảo vệ, mà nữ hoàng có thần lực lại đồng ý xuất binh cứu viện, để nàng đi là thích hợp nhất.

“… Em hiểu rồi. Chị, xin hãy bảo trọng. Và nhanh chóng cứu Carol trở về.”

Thực ra, tất cả những chuyện này Tử Huyền không để vào mắt, cô chỉ cảm thấy, hiện tại bản thân đang là nữ hoàng Ai Cập, lý do cô làm việc này, một phần là muốn giúp Asisu giữ gìn thanh danh Ai Cập…

Mà quan trọng hơn chính là…

Không cần suốt ngày lăn lộn trong hoàng cung Ai Cập nhàm chán này, cô đã có thể sang nước khác chơi rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play