Vầng thái dương che chở Ai Cập rải xuống những tia sáng vàng rực rỡ, ánh mặt trời càng làm nổi bật nét xa hoa của hoàng cung. Làn gió nhẹ lướt qua, những tấm màn sa trong suốt tung bay trong gió, màu vàng rực rỡ, màu trắng mờ nhạt, càng khiến cho không khí mờ ảo như giấc mộng.

Sau tầng tầng lớp màn sa, mĩ nhân tha thướt dựa vào thành giường, nở nụ cười khuynh thành. Trước giường, người thanh niên đang lặng lẽ đứng đó.

“Menfuisu.” Âm thanh mềm mại, dịu dàng.

“Chị.” Đáp lại là một tiếng trầm trầm.

Đây là một cảnh đẹp thế nào a…Người con trai anh tuấn, người con gái tuyệt đẹp nhìn nhau, giống như trong tiên cảnh.

Nhưng…

“Đột nhiên chị nhớ ra một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“…Ngày hôm đó, chị đã quên chưa ăn thịt sư tử.” =_=

Khung cảnh mộng ảo mơ hồ biến mất ngay lập tức, dường như ngay cả ánh mặt trời cũng run rẩy.

“…” Ngay cả vị hoàng đế khí phách của Ai Cập cũng không thốt nên lời.

“Tiếc thật! Hôm đó chị còn bảo bọn họ chặt cái đầu sư tử kia, nhiều ngày như vậy, chắc chắn đã thối rữa hết rồi!”

“…”

“Định ăn nó cho hả giận, sao chị lại quên mất chuyện quan trọng như vậy cơ chứ?” (mỗ tác giả: =_=! Quan trọng cái gì?)

“Vậy…” Rốt cuộc cái người đang run rẩy kia cũng hoàn hồn: “Chị, nếu chị muốn ăn thịt sư tử, em đi săn một con về cho chị.”

“Thật sao?” Hai mắt Tử Huyền sáng lên, chờ mãi mới nghe được mấy lời này của ngươi! “Em đi săn sư tử cho chị sao? Em trai ngoan… Lần này nhớ gọi nhiều người đi cùng, mỗi người một tay, chị không tin con sư tử kia lại có thể chống đỡ được…”

Tử Huyền hưng phấn cao độ, bắt đầu lên kế hoạch xem nấu thịt sư tử như thế nào, mà Menfuisu lại cúi đầu không nói gì.

“Menfuisu?” Tạm dừng ca khúc lải nhải liên miên, = =+ tên nhóc này không hối hận đấy chứ?

“Chị…” Sắc mặt trầm ngâm, Menfuisu chậm rãi đi tới gần, quỳ gối xuống bên giường Tử Huyền, cúi đầu: “…em xin lỗi. Khi em quyết định cưới Carol, đã để chị đau lòng rồi…”

“…” Tử Huyền cũng hết nói nổi, lúc này ngươi mới cảm nhận được tình cảm của Asisu sao? ….Này này, tuy rằng thân thể này là chị ngươi, nhưng mà ta không có thói quen bị người khác sàm sỡ đâu, không cần cầm tay ta…

“Chị có thể nghĩ thông suốt như vậy, thật tốt quá…”

“Menfuisu.” Lại vẫn xúc động khiến hai tay phát run sao? Xem ra tình cảm chị em giữa cậu ta và Asisu cũng rất sâu đậm. Tử Huyền nhẹ nhàng rút tay ra, lặng lẽ đặt bên sườn. “Chị là chị của em, đương nhiên hi vọng em có thể có được hạnh phúc. Trước kia, chị bị tình yêu làm mờ mắt, hành vi hơi quá khích, hi vọng em không để ý.”

“Sao có thể như vậy, là do em không tốt…”

“Thực ra, không sao cả, em và Carol yêu thương lẫn nhau, nếu cô ấy có thể đem tới hạnh phúc cho em, chị cũng yên tâm buông tay. Hơn nữa, dù chị không trở thành vợ em, nhưng em vẫn sẽ như trước là em trai của chị, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, không phải sao?”

“Đương nhiên! Từ nhỏ chị luôn bảo vệ em, chị mãi mãi là chị của em.”

Vậy là tốt rồi, nếu đã tiếp nhận thân thể của Asisu, về sau sẽ thay cô ấy bảo vệ ngươi.

“Chị, hiện giờ cảm thấy thế nào, đã đỡ hơn nhiều chưa?” Nhớ ra Tử Huyền vừa mới tỉnh lại không lâu, Menfuisu lại vội đứng dậy, hỏi.

“Không sao, chẳng qua nằm lâu quá, tê mỏi một chút.” Nói xong lại giật giật khuỷu tay thả lỏng.

Người kia nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Sau này chị phải bảo trọng thân thể, không cần vất vả như vậy. Đặc biệt lần này, bị thương nặng như vậy sao không chịu băng bó sớm. Nói tới mới nhớ…” Menfuisu kích động gầm gừ: “Chị yên tâm, Izumin khiến chị bị thương, em sẽ không tha cho hắn!”

“…” Gì?

“Tên hoàng tử Hittite đáng ghét, lúc nào cũng đối nghịch với Ai Cập chúng ta, đầu tiên thì cướp Carol, giờ lại làm thương chị, đúng là không coi Ai Cập ta ra gì.”

“…” Hơ, hoàng tử Izumi khiến ta bị thương à? Sao ta lại không biết?

Jinna, là cô khiến Izumin chịu tiếng xấu rồi.

“Hừ, hắn lén lút vào Ai Cập chắc chắn là muốn tới phá hỏng hôn lễ, cũng có khả năng con sư tử nổi điên là do hắn giở trò…”

…Làm tốt lắm! Jinna, cô cũng không tồi đâu!

“Chị,…” Menfuisu quay đầu nhìn Tử Huyền, “Chị cứ nghỉ ngơi cho khỏe, em đi tra xét xem bên phía Hittite thế nào, không thể để hắn cứ gây bất lợi cho Ai Cập mãi được.!”

“Ừ, em đi đi.”

Trong ánh mắt vui vẻ đưa tiễn của Tử Huyền, Menfuisu rời khỏi cung điện, lúc đi tới bên ngoài hành lang, đột nhiên dừng bước, nhìn bầu trơi cao vời vợi, và ánh mặt trời đổ dài trên sông Nile.

Hít sâu một hơi, như trút được gánh nặng.

Chị…

…Cảm ơn chị.

Trên khuôn mặt đẹp trai xuất hiện một nụ cười mãn nguyện, bước chân của chàng thanh niên kiên định hơn rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play