Giang Thần cẩn thận đặt ta lên giường, đắp chăn cho ta. Nhìn hắn lo lắng thế ta rất áy náy, rất muốn nói sự thật với hắn, nhưng nhìn dáng vẻ rầu rĩ lo lắng còn hơn thế của sư phụ, lại cố nhịn xuống, tạm thời vẫn chưa đến lúc.
Trong lòng kích động vạn phần, hân hoan hưng phấn, lại phải làm như đang rất đau bụng, thật là thân làm tội đời, xem ra diễn kịch không phải chuyện đơn giản dễ dàng, nằm trên giường thật sự rất không thú vị, rất thê thảm.
Giang Thần ngồi ở đầu giường, nắm chặt tay ta, thỉnh thoảng ân cần hỏi han: “Muội cảm thấy thế nào? Còn đau không?”
Ta như không kiên trì được nữa, thiếu chút nữa thì thú nhận với hắn, nhưng nhìn đến sư phụ ngơ ngẩn thất hồn lạc phách, bồn chồn như ngày dài tựa năm, lại đành nhịn xuống. Lão nhân gia cứ đi lại trong phòng như gà mái ấp trứng.
Giang Thần còn tưởng rằng sư phụ lo lắng cho ta, lên tiếng khuyên nhủ: “Sư phụ, đừng nóng vội. Chờ mẫu thân mời đại phu tới.”
Sư phụ chắc cũng là lần đầu lừa gạt, vẻ mặt chột dạ, lắp bắp: “Tiểu Mạt còn đau không?”
Ta cắn răng, vội vàng phối hợp, “Đau ạ!”
Mãi đến khi trời tối, dưới sự thôi thúc của sư phụ, Giang Thần mới chịu về phòng nghỉ ngơi.
Giang Thần bất đắc dĩ, “Con ra cửa chờ đại phu. Như Nguyệt và Tiểu Hà Bao chờ ở đây, có chuyện gì thì sai họ.”
Nhìn Giang Thần đóng cửa đi ra ngoài, ta thở dài một hơi, vội vàng xoa mi tâm. Nhíu mày giả đau bụng cả buổi chiều, bụng không đau nhưng mi tâm đau.
Sư phụ ngồi xuống đầu giường hạ giọng nói: “Tiểu tử Giang Thần đúng là một lòng một dạ với con, lo lắng đến vã mồ hôi.”
Lòng ta nóng lên, càng thêm áy náy, chỉ mong mẫu thân nhanh đến, để ta nhanh chóng thú nhận với Giang Thần cho xong.
Sư phụ kích động nắm tay thành quyền, “Nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn tối nay nàng sẽ đến.”
Ta vội nói: “Sư phụ, người trốn ở sau giường đi.” Sau giường đủ để sư phụ trốn vào, đến lúc thời cơ chín muồi xuất thủ cũng tiện.
Sư phụ gật đầu, trốn ra sau giường.
Trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập, tiếng tim đập thình thịch vì hồi hộp của ta.
“Sư phụ, ngộ nhỡ mẫu thân không đến?”
“Chắc chắn đến.”
“Sao người có thể khẳng định?”
“Thích phu nhân nhất định sẽ nói chuyện con và Giang Thần lên đảo Lưu Kim, độc dược của Mộ Dung Trù chế ra chỉ Kim Ba Cung giải được, vì thế chắc chắn đến xem con trúng độc gì, sau đó sẽ giao thuốc giải cho Thích phu nhân.”
Ta thở phào, “Chỉ mong như thế.”
Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng Thích phu nhân.
“Như Nguyệt, Tiểu Hà Bao, thiếu phu nhân ngủ chưa?”
Tiểu Hà Bao trả lời: “Tiểu thư đã đi nằm từ lâu, không biết đã ngủ chưa.”
“Đi vào hỏi xem, đại phu đến rồi.”
“Vâng ạ.” Tiểu Hà Bao nhẹ nhàng đẩy cửa phòng cầm nến đi vào, đến bên ta hỏi: “Tiểu thư, cô tỉnh chưa, phu nhân mời đại phu đến xem bệnh.”
Ta vội vàng ngồi dậy: “Ta tỉnh rồi, thỉnh phu nhân và đại phu đi vào.”
Tiếng bước chân dần lại gần, tim ta như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Đại phu Thích phu nhân mời đến thật sự là mẫu thân sau?
Đi sau Thích phu nhân loáng thoáng một người. Ta căng thẳng nhìn theo, đến khi nhìn rõ, suýt thì ngừng thở. Đại phu mà Thích phu nhân mời đến ra là Cố tẩu!
Như rơi từ trên trời xuống, đáy lòng ta hụt hẫng vô cùng. Thật sự ngoài ý muốn của ta và sư phụ.
Ta và sư phụ đã tưởng tượng ra hai tình huống, một là, đêm khuya yên tĩnh, mẫu thân mặc hắc y che mặt lặng yên không tiếng động thừa dịp ta ngủ say đến thăm dò, sau đó, ta và sư phụ cùng giữ lại.
Hai là, Thích phu nhân đưa mẫu thân đến xem bệnh, sư phụ trốn sau giường nhận ra, sau đó xông ra giữ mẫu thân lại.
Nhưng người tới lại là Cố tẩu!
Nghĩ một chút cũng không có gì khó hiểu. Nếu xiêm y là từ của hàng “Không thể không mua”, nói vậy Cố tẩu chính là người của mẫu thân. Khẳng định là mẫu thân sợ lộ thân phận không chịu đến, ủy thác Cố tẩu đến xem bệnh cho ta, sau đó đưa giải dược. Giờ phải làm sao? Rốt cuộc Cố tẩu có biết y thuật không, có thể nhìn ra việc ta giả vờ trúng độc không?
Ta thấp thỏm vươn tay, Cố tẩu tươi cười bắt mạch.
Sư phụ trốn sau giường chắc cũng đang kinh ngạc đến ngây người? Xung quanh im lặng như tờ, ta thất vọng uể oải rầu rĩ, toàn thân vô lực.
Cố tẩu chăm chú bắt mạch đến nơi đến chốn, dường như thật sự biết y thuật. Sau một hồi lâu, đặt tay ta xuống, cười nói: “Thiếu phu nhân không có gì đáng ngại, chỉ là bị hoảng sợ, không phải trúng độc. Tĩnh dưỡng thật tốt một thời gian là không sao nữa.”
Thích phu nhân lộ rõ vẻ vui mừng: “Thật sao?”
Cố tẩu gật đầu: “Thật.”
Thích phu nhân hoan hỉ vui vẻ nói: “Thật tốt quá. Tiểu Mạt, yên tâm đi, Cố tẩu nói không có việc gì là không có việc gì. Con an tâm nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ dặn phòng bếp làm mấy món bổ dưỡng, chẳng mấy ngày nữa là thành thân, phải chịu khó tẩm bổ. Ta còn chờ bế cháu đây.”
Bế cháu! Ta sợ đến mức tự sặc nước miếng, không nói nên lời.
Cố tẩu mỉm cười đứng dậy cáo từ, Thích phu nhân cũng nhanh chóng ra khỏi phòng.
Ta vừa thở phào, đang chuẩn bị bàn bạc với sư phụ xem phải làm gì tiếp theo, đột nhiên, cửa phòng mở ra, Giang Thần hưng phấn xông vào, có thể nói là nhanh như chớp, vồ lấy ta, hôn một cách hung hăng mạnh bạo.
Ta nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyện bị tấn công bất ngờ thế này, hoảng hốt đấm vào ngực hắn la lên: “Buông muội ra.”
Hắn tóm tay ta lên đỉnh đầu, đè chặt xuống gối, sau đó cúi đầu hôn cổ và mặt ta mấy lần, hung tợn nói: “Làm ta lo muốn chết, không được, phải bồi thường xoa dịu cho ta.”
Ta đỏ mặt, vội hạ giọng nài nỉ: “Huynh đứng lên đi, sau này muội sẽ bồi thường.”
Hắn hung tợn nói: “Không được, lời nói gió bay.”
“Sau này bồi thường gấp đôi được không?”
Vừa dứt lời, lại bị hắn dùng nụ hôn bịt miệng… . Có kiểu xoa dịu nào như thế sao? Ghê tởm thì có, dường như vẫn chưa hết giận, hắn còn lạm dụng vũ lực dây dưa, không chịu buông tha.
Ta “ô ô” hai tiếng đều bị hắn bịt miệng, ngượng ngùng chỉ muốn quay mặt đi, sư phụ lão nhân gia trốn sau giường, hẳn là đã chứng kiến tất cả, mặc dù sư phụ không nhìn điều không nên nhìn, nhưng không đảm bảo là không nghe điều không nên nghe.
Chợt nghe đằng sau giường có tiếng ngã phịch.
Giang Thần kinh hãi, vội vàng buông ta ra, hạ giọng hỏi: “Sau giường có ai sao? Tiểu Hà Bao?”
Ta đỏ mặt đến mang tai không dám thở, lo lắng không thôi, chẳng lẽ sư phụ thanh tâm quả dục chứng kiến đồ đệ của mình như thế nên bất tỉnh rồi?
Giang Thần đứng dậy đi ra sau giường, sư phụ mặt đỏ tới mang tai, cúi gằm mặt đứng sát tường xoa trán.
“Ah ta không thấy gì hết.” Sư phụ vội nói một câu rồi chạy như ma đuổi.
Ta xấu hổ không thôi, oán trách Giang Thân: “Đều tại huynh!”
Giang Thần đỏ mặt hừ hừ: “Ta làm sao biết sư phụ trốn ở đằng sau.”
Ta ngẩn người! Từ trước đến giờ ta vẫn cho rằng da mặt hắn dày, giờ lại biết đỏ mặt, thật là kinh ngạc bất ngờ!
Lòng ta đột nhiên chấn động, thậm chí còn muốn giơ tay xoa mặt hắn, xem liệu có phải bôi son đánh phấn gì không, sao lại có thể xinh đẹp ưa nhìn như thế?
Ta nuốt nước miếng, không dám nhìn nữa, nhìn nữa chỉ sợ sinh lòng tà dâm.
Giang Thần xoa đuôi lông mày, xấu hổ hỏi: “Tại sao sư phụ lại ở trong đó?”
Ta vội vàng giải thích: “Sư phụ vừa đến thăm muội, mẫu thân huynh bất ngờ dẫn Cố tẩu đi vào, chẳng phải lúc sáng sư phụ bị… bị Cố tẩu hù dọa phát sợ sao, vì thế người vội vàng trốn ra sau giường.”
Giang Thần cười nói: “Sư phụ cũng quá nhát gan.”
“Đâu phải ai cũng to gan mặt dày như huynh.”
Giang Thần kêu oan: “Ta nào có mặt dày, ta hôn nương tử của mình thử hỏi có gì sai chứ?”
Ta đỏ mặt, không lý luận với hắn nữa, đi thẳng đến kết luận: “Tóm lại là huynh mặt dày.”
Giang Thần cười nham nhở: “Uh, ta mà mặt mỏng chỉ sợ mẫu thân mỏi mắt chờ mong cũng không có cháu nội để bế.”
Thật là ẩn ý, mà ẩn ý không hề trong sáng. Cảm giác nóng bỏng lan đến mang tai.
“Mẫu thân đã căn dặn phòng bếp làm nhiều món tẩm bổ, chẳng mấy chốc sẽ nuôi muội vừa trắng vừa tròn.” Dứt lời, hắn nhìn eo ta bằng con mắt ẩn ý, phụ họa bằng tiếng cười nham hiểm.
Ta vừa nghe liền thấy không ổn, lúc trước mặt đã tròn như cái đĩa, giờ còn tẩm bổ nữa, đến tết Trung thu thành hôn, Giang Thần ngọc thụ lâm phong, hào hoa anh tuấn. Ta đứng cạnh hắn khác nào một “bãi phân trâu” béo tròn xấu xí?
Không được! Ta vội vàng kêu thất thanh: “Muội không tẩm bổ.”
“Muội không khỏe, phải chịu khó tẩm bổ.”
Ta trợn mắt: “Muội rất khỏe, không ốm yếu chút nào.”
Giang Thần bất mãn: “Vậy tại sao muội đau bụng lâu vậy, từ ngày rời Kim Ba Cung đến nay cũng được một tháng rồi, còn giấu mọi người, tại sao muội không nghĩ cho ta.”
Nghĩ cho hắn? Lúc đầu ta không hiểu, đến khi hiểu ra thì mặt đỏ bừng, không chút lưu tình giơ chân đá vào bắp chăn hắn.
Hắn liền kêu đau, vừa xoa chân vừa nói với vẻ ấm ức: “Vợ chồng với nhau, như hai mà một, chẳng lẽ không đúng sao? Nghĩ cho ta cũng là nghĩ cho muội.” Ta thán phục vì hắn có thể nói nghiêm túc như thế, ta vừa thẹn vừa giận, đứng dậy liền đẩy hắn ra khỏi phòng.
Giang Thần vịn cửa, ngoái đầu nhìn lại cười híp mắt mà nói: “Vợ chồng tuy hai mà một, chẳng lẽ không đúng sao?”
Ta dùng sức đẩy hắn, vội vàng đóng cửa khóa trái, hắn dám cậy là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của ta mà ăn nói càng ngày càng càn rỡ, sau này thành thân, chẳng phải càng thêm càn rỡ càng thêm đùa bỡn? Chỉ sợ tương lai ngày nào cũng đỏ mặt vì bị hắn trêu chọc, nghĩ đến đó mà ta rầu cả người.
Giang Thần đi rồi, ta lén đến phòng sư phụ.
Sư phụ nhìn thấy ta, cúi đầu nói nhỏ: “Tiểu Mạt, màn giường dày, ta không nhìn thấy gì hết.”
Ta nhìn sư phụ đỏ mặt, rõ ràng người giấu đầu hở đuôi, nếu không thấy gì, tại sao lại luống cuống đến mức ngã đập vào trán chứ?
Ta xấu hổ cúi đầu, thì thầm: “Sư phụ, theo tình hình tối nay, người bảo phải làm gì tiếp theo?”
Sắc mặt sư phụ khôi phục vẻ bình thường, nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: “Ngày mai lại đến cửa hàng ‘Không thể không mua’.”
“Á, người vẫn dám gặp Cố tẩu sao?” Xem ra vì muốn tìm mẫu thân, sư phụ bất chấp mọi giá.
Sư phụ nhướng mày, gật đầu nói: “Thích phu nhân đã nói một câu rất quan trọng, Cố tẩu nói không có việc gì tức là không có việc gì, như thế khẳng định, Cố tẩu chắc chắn là người của mẫu thân con. Vì thế, Cố tẩu nói không có việc gì, Thích phu nhân liền vui mừng yên tâm. Bởi lẽ đó, trước mắt, Cố tẩu chính là nhân vật mấu chốt, chỉ cần tập trung chú ý, nhất định có thể tìm được tung tích của mẫu thân con.”
Đột nhiên lòng ta nảy ra một ý nghĩ, “Sư phụ, Cố tẩu… liệu có thể là mẫu thân không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT