Ngày sinh nhật của ta hôm đó rất náo nhiệt, sư phụ bảo Trương sư phó làm cho ta rất nhiều món ăn ngon, các vị sư huynh đều tặng quà cho ta, thật ra ta mong đợi nhất là quà của Vân Châu, bởi vì hắn chưa từng tặng quà ta bao giờ, liệu sẽ tặng gì?

Ta nằm mơ cũng không nghĩ hắn sẽ tặng ta một thanh chủy thủ!

Ta thở dài nhìn thanh chủy thủ sắc bén trong tay, giơ ra dưới ánh mặt trời, thật đúng là hàn quang lẫm liệt, thổi sợi tóc qua là đứt, có thể thấy là đồ tốt. Nhưng tặng thiếu nữ thứ này, mượn lời Giang sư huynh mà nói, thật không chút lãng mạn. Tuy cao hứng vì hắn tặng quà, nhưng lại có chút thất vọng vì hắn tặng thứ này. Tốt xấu gì ta cũng là một thiếu nữ, tuy rằng sống giữa các sư huynh, tính tình có phần cởi mở, nhưng cũng không thể coi ta là đàn ông con trai, tặng ta thứ đồ cương mãnh này làm ta rất thương tâm, nếu là son phấm trâm vòng gì đó thì tốt biết bao.

Ta có chút không cam lòng, nghiên cứu cây chủy thủ trước ánh sáng, liệu cây chủy thủ này có cất giấu bí mật nào không? Tỷ như bản đồ kho báu, bí tịch võ công hay… thư tỏ tình?

Nghiên cứu nửa canh giờ, không phát hiện chỗ cất giấu nào, điểm đặc biệt duy nhất là trên mặt khắc một chữ “tương”. Ta suy nghĩ nửa ngày, không kiềm chế được đi tìm hắn hỏi tại sao lại tặng ta chủy thủ.

Ta đi đến phòng Vân Châu, gõ cửa.

“Vào đi.” Tiếng của Vân Châu đặc biệt dễ nghe, như tiếng suối đêm róc rách, như gió núi lúc ban mai.

Ta đẩy cửa, Vân Châu đang ngồi trước bàn.

Trước cửa sổ một chậu đỗ quyên đang lúc khoe sắc, tươi tắn đầy sức sống, càng tôn lên màu áo trắng xuất trần thoát tục của Vân Châu.

Ta dè dặt hỏi: “Ca ca, tại sao tặng muội thanh chủy thủ?”

Vân Châu ngẩng đầu nhìn ta, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, rồi lại giãn ra, như có lời muốn nói lại thôi.

Ta cười thần bí đi tới tiếp cận: “Ca ca, có phải trong đó cất giấy bản đồ kho báu, bí tịch võ công?” Ta không trông cậy là có thư tỏ tình nữa.

Lông mày hắn khẽ run lên, khóe môi khẽ nhếch như cười như không.

Lúc này ta mới nhận ra ta rất gần khuôn mặt hắn, gần đến mức thấy chính mình trong đồng tử của hắn. Đồng tử hắn đen láy, sâu thẳm không thấy đáy, đương nhiên, càng không thể thấy được tâm tư của hắn.

Hắn mím môi: “Chủy thủ này là một trong những vũ khí mà Minh Tương đại sư của Tinh Võ Hạng ở kinh thành đắc ý nhất, ta tặng muội để… phòng thân.”

Ta sửng sốt: “Phòng thân?”

Hắn lại đưa mắt xuống, thấp giọng nói: “Thiếu nữ xinh xắn phải cẩn thận.”

Tiếng của hắn nhẹ tựa lông hồng, gió thổi qua tai ta, một lúc sau ta mới phản ứng lại được, có phải hắn nói… ta xinh xắn?

Ta vừa cao hứng vừa cảm động, cúi người, nghiêm mặt nói: “Ca ca, huynh đối với muội thật quá tốt, lo nghĩ cho muội chu đáo đến vậy.”

Lông mày hắn lại run lên một phen, nâng chung trà lên nhấp một ngụm.

Ta thật sự là quá cảm động, vì vậy kìm lòng không đậu lại nói: “Huynh thương muội như mẹ thương con.” Đấy chỉ là một cách so sánh thôi, nghe nói mẹ luôn là người lo nghĩ cho con nhất.

Miệng hắn khẽ co giật, như bị sặc nước, ho khan hai tiếng: “Ta không đảm đương nổi.”

Không hiểu sao ta có cảm giác như mặt hắn ửng hồng như phủ một lớp phấn mắt thường không thấy được, hình như hàng mi cũng run lên hai cái. Có lẽ là ta quá kích động sinh ra ảo giác.

Ta cẩn thận cất cây chủy thủ, đây là đồ do Minh Tương đại sư làm ra, giá trị xa xỉ.

Vân Châu quả nhiên hào phóng, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền kinh người.

Ta vui vẻ ra khỏi phòng Vân Châu, cảm thấy sinh nhật là một chuyện rất vui vẻ. Đáng tiếc, một năm chỉ có một lần.

Ta vừa trở về phòng, đã thấy sư phụ cầm một bọc quần áo đi đến. Ta nhíu mày, lòng thấy trĩu xuống.

Sư phụ đưa bọc quần áo cho ta: “Đây là đồ để ở cổng, giống như năm trước.”

Ta nhìn bọc quần áo trả lời nhạt nhẽo: “Xem ra bọn họ vẫn nhớ rõ sinh nhật của con.” Dứt lời thấy hốc mắt cay cay, lòng trào dâng chua xót.

Sư phụ thấy ta không nhận bọc quần áo, không thể làm gì khác hơn là đặt lên bàn của ta.

Ta đi tới, cầm bọc quần áo, đi thẳng ra ngoài.

Sư phụ vội vàng gọi: “Tiểu Mạt, con định làm gì?”

“Con vứt nó đi.”

“Con không xem qua sao?”

“Có cái gì để xem, bên trong là ngân phiếu một trăm lượng, bốn bộ quần áo xuân hạ thu đông, một khóa vàng bình an, làm sao sai được.”

Đây là món quà sinh nhật kỳ quái năm nào ta cũng nhận được, ngày sinh nhật hàng năm sẽ có bọc quần áo này đặt ở cổng, đồ bên trong mười lăm năm như một. Thật ra, mỗi lần nhìn thấy bọc quần áo này ta rất khó chịu, bởi vì nó nhắc nhở ta rằng ta là một đứa bé bị vứt bỏ. Nếu đã vứt bỏ ta, cớ gì giả mù sa mưa hàng năm tặng quà?

Quần áo bên trong ta chưa từng mặc, khóa vàng ta bán đi lấy tiền mua rượu cho sư phụ uống, mua thứ rượu đắt nhất ngon nhất, lúc tiêu tiền ta tuyệt đối không hề ân hận. Năm nay ta quyết định vứt nó đi.

Sư phụ kéo tay ta, thở dài nói: “Tiểu Mạt, có lẽ người nhà của con có khổ tâm. Được rồi, đừng làm mình làm mẩy nữa, giữ lại đi.”

Ta không muốn làm trái ý sư phụ, vì vậy thuận tay đặt bọc quần áo trên bàn, không muốn nhìn đến dù chỉ là một lần.

Sư phụ lấy từ trong lòng ra một gói nhỏ, đưa cho ta.

Ta lập tức mặt mày hớn hở: “Sư phụ, đây là quà tặng con sao?”

“Đúng vậy.”

Ta nhận gói đồ, mở ra là một cái áo không tay nho nhỏ, màu trắng, sáng bóng như ngọc trai, nhẹ như không, mát rượi như thấm vào lòng bàn tay.

Ta yêu thích không buông tay, kìm lòng không đậu khen: “Sư phụ, chất vải này thích quá, tại sao không tặng con cả bộ, con thích lắm.”

Khóe miệng sư phụ co giật, người hít một hơi: “Nha đầu, con có biết đây là kim tàng ngọc ti không, là một loại tằm tuyết hiếm có, nhả tơ bẩy năm mới đủ để làm cái áo này. Con còn đòi một bộ đầy đủ!”

Ta lè lưỡi, cười: “Sư phụ, con kiến thức nông cạn.”

“Vải này mặc vào người đông ấm hè mát.”.

“Sư phụ, người đối với con thật tốt.” Ta vui sướng ôm cánh tay sư phụ, dùng sức lay hai cái.

Sư phụ cứng người, dùng sức rút tay, ho khan hai tiếng nói: “Tiểu Mạt, có chuyện này, cập kê tức là… có thể lập gia đình.”

“Vâng.”

“Về chuyện đó… con không cha không mẹ, sư phụ ta sẽ lo lắng cho con. Tục ngữ nói, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài. Tiêu Dao Môn chúng ta, thứ gì không nhiều chứ đệ tử nam thì nhiều. Mười sáu vị sư huynh, con chọn một người vừa ý, sư phụ ta làm chủ cho con.”

Ta cảm động tột đỉnh, sư phụ tốt như vậy đúng là thế gian hiếm có!

Ta nói không cần suy nghĩ: “Sư phụ, không cần chọn, con thấy Vân Châu sư huynh là tốt nhất.”

Sư phụ ngẩn người: “Đúng là nó không tệ, nhưng con cũng biết, tình cảm phải đến từ cả hai phía mới tốt. Sư phụ để con chọn, con cũng nên cân nhắc suy nghĩ của đối phương, chuyện môn đăng hộ đối cũng rất quan trọng.”

“Con cảm thấy con và huynh ấy rất có duyên.”

Ta vẫn cảm thấy duyên phận là một chuyện rất kỳ diệu, nếu thích một người, duyên phận có ở mọi nơi mọi chỗ, nếu không thích một người, có thể nhờ duyên phận vun đắp với hắn.

Sư phụ vuốt vuốt lông mày, bất đắc dĩ nói: “Được, ta đi hỏi nó một câu.”

Ta vui mừng đưa mắt nhìn bóng lưng sư phụ dần xa, sinh nhật này thật quá tuyệt vời.

Tối hôm đó, ta nằm trong chăn đọc một quyển truyện cũ, thật ra không vào đầu chữ nào.

Tiểu Hà Bao cứ loanh quanh trước mặt ta. Lúc đầu ta không chú ý, sau mới nhận ra thần sắc cô bé có phần kỳ quái, muốn nói lại thôi, nước mắt lưng tròng.

Ta đặt quyển truyện xuống: “Có chuyện gì sao?”

“Tiểu thư, nghe nói hôm nay sư phụ tác hợp hôn sự cho cô?”

Ta ngượng ngùng gật đầu. Thật ra lòng rất thấp thỏm, không biết Vân Châu có đồng ý hay không, từ trước tới giờ hắn vẫn tôn trọng sư phụ, chắc sẽ không cự tuyệt hôn sự do sư phụ làm mai.

Tiểu Hà Bao đau khổ nói: “Tiểu thư… chuyện đó.”

“Nói đi.”

“Tất cả mọi người đang nói… nói… cô và Vân công tử là… là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.”

“Tiểu Hà Bao em đổi tên thành Lắp Bắp đi.” Nha đầu kia trước giờ nói chuyện lưu loát, hôm nay sao lại như cắn phải lưỡi thế không biết.

Tiểu Hà Bao nhìn ta bằng ánh mắt u oán, cúi đầu nhìn góc áo.

Vân Châu tuấn tú như vậy, thế mà lại thành “bãi phân trâu”? Ta xốc chăn nhảy xuống giường, nhào tới trước gương trang điểm, soi tới soi lui. Bầu trời tối đen, ánh nến chập chờn, thật sự không thấy rõ.

Ta chỉ có thể hỏi Tiểu Hà Bao: “Chẳng lẽ nhan sắc của ta hơn cả Vân sư huynh?”

Tiểu Hà Bao cúi đầu, một lúc sau mới nói: “Tiểu thư cô rất xinh đẹp cực kỳ xinh đẹp, Vân công tử cũng rất tuấn tú cực kỳ tuấn tú.”

Thật kỳ lạ, ta hỏi tiếp: “Vậy sao bọn họ còn nói gì mà ‘hoa nhài cắm bãi phân trâu’?”

Tiểu Hà Bao gằm mặt thấp hơn, chăm chăm nhìn góc áo.

Một lúc lâu sau ta mới nghĩ ra, nghiến răng nói một câu: “Ý em là… bọn họ nói ta là ‘bãi phân trâu’?”

Tiểu Hà Bao vội vàng ngẩng đầu nói: “Tiểu thư, ý mọi người không phải ở ngoại hình. Vân công tử thật sự có điều kiện rất cao, chủ yếu là thân thế của cậu ấy. So ra cô chỉ kém một chút, một chút mà thôi.”

Ta nhìn Tiểu Hà Bao giơ ngón út diễn tả, gật đầu hiểu. Phụ thân của Vân Châu là Đô Chỉ Huy Sứ của tỉnh Phúc Kiến, quan to nơi biên thùy. Đấy là bậc lương đống của triều đình, mấy năm qua trấn thủ hải phận lập được vô vàn công lao, tương lai không chừng Hoàng thượng nhất thời cao hứng có thể chỉ hôn cho Vân Châu, ban một Quận chúa Công chúa gì đó. Còn ta? Thân thế không rõ, không xu dính túi. Không trách được khi ta nói chọn Vân Châu, sư phụ lại nhắc đến bốn chữ “môn đăng hộ đối”, lúc đấy ta vì quá phấn khởi, quên hết mấy chuyện này, giờ nhớ ra thật là đũa mốc đòi chòi mâm son.

Ta ấp úng hỏi: “Vân Châu trả lời sư phụ thế nào, em biết không?”

Tiểu Hà Bao rụt rè nói: “Em nghe nói, Vân công tử chưa nói được hay không được, chỉ buồn bực một mình uống rượu trong phòng.”

Đầu ta lập tức hiện lên gương mặt đau khổ của hắn, buồn bực đau thương. Ta thở dài sâu kín, xem ra, hắn làm thế là mượn rượu tiêu sầu.

Ta sửa sang lại trang phục, tính đi an ủi Vân sư huynh.

Đêm xuân, trăng thanh gió mát, đúng là thời điểm tuyệt vời để làm chuyện hoa tiền nguyện hạ (chuyện hẹn hò), ta cô đơn chiếc bóng đi đến phòng Vân Châu, quả nhiên ngửi thấy mùi rượu, có lẽ là Tây Phong Liệt mà sư phụ thích nhất. Rượu này là ta mua cho sư phụ, rượu đúng như tên, tính liệt lại cay độc, ta ngửi cũng thấy say. Chắc là đau đớn sâu sắc lắm, mới có thể tự ngược như thế, lòng ta tràn ngập cảm giác tội lỗi.

Tục ngữ nói “nữ truy nam cách tầng sa”, xem ra, đến trường hợp của ta thì là vải sắt rồi.

Ta hít sâu một hơi, đẩy cửa, nhìn Vân Châu, thấp giọng gọi một tiếng “Ca ca”.

Hắn đưa mắt nhìn ta, có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng dường như không đau khổ như ta tưởng tượng, xem ra, đàn ông và phụ nữ thật khác nhau, ta và Tiểu Hà Bao mà mất hứng là thể hiện ra mặt luôn. Hắn thì thần sắc như thường, có hơi men vào càng thêm tuấn tú, ánh mắt cũng như phủ một tầng mây, cất giấu sự êm dịu sâu thẳm rung động lòng người.

Ta cố lấy dũng khí nói: “Về chuyện kia, muội chỉ thuận mồm nói với sư phụ thế, không có ý ép buộc ca ca phải đồng ý, ca ca đừng thương tâm. Coi như muội chưa từng nói gì.”

Ta vội vã nói xong, vội vã quay đầu rời đi. Đột nhiên, tay bị hắn kéo lại.

Ta ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt của hắn đã khôi phục sự trong trẻo bình thường, sắc mặt hình như trở nên nặng nề. Ta cảm thấy hắn lúc này không giống say.

Hắn khẽ nhíu mày: “Muội chỉ thuận miệng?”

Ta thấy hắn có vẻ không vui, vội nói: “Đúng vậy, ca ca đừng để trong lòng, muội chỉ đùa thôi.”

“Chỉ đùa?”

Ta sợ hãi gật đầu: “Đúng… đúng thế.”

Hắn ngây ngốc, những ngón tay đang nắm cổ tay ta dần buông ra. Một hồi lâu sau mới trầm giọng nói: “Sau này phải nghiêm túc hơn, đấy không phải chuyện có thể thuận miệng nói ra rồi lại thuận miệng thu hồi.”

“Vâng, là muội nhất thời xúc động.”

Hắn nắm chặt một chén rượu trên bàn, trầm giọng nói: “Muội cũng không còn nhỏ, mười lăm tuổi, vậy mà dám mang chuyện đại sự này ra làm trò đùa. Thật sự khiến người khác phải bội phục.”

Ta bị nghẹn nói không ra lời, dù hắn bình thường lạnh lùng, nhưng trước giờ luôn bình thản, chưa từng dùng lời nói làm tổn thương người khác, lại càng không nói nặng bao giờ, hôm nay trách móc ta nặng nề như thế, có thể đã bị tổn thương sâu sắc, ta thật là nghiệp chướng nặng nề.

Đối mặt với dung nhan phong thần tuấn lãng như ngọc của hắn, ta xấu hổ không thôi, chính mình nhất thời hồ đồ, lại định nhúng chàm tiên nhân như hắn, ta thầm quyết định, tương lai có cơ hội, ta sẽ làm bà mối cho Vân Châu, tìm một cô nương như tiên nữ đến sánh đôi với hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play