Bất chợt thân thể tôi bị đẩy lên cao. Thắt lưng được ôm lấy, áo vén lên tận sườn. Hô hấp của Cố Diễn Chi đè nén thật thấp, đôi môi rơi xuống bên môi tôi vừa hôn vừa liếm cắn, chỉ chốc lát sau môi lưỡi đã quấn quít lấy nhau thật sâu, mang theo sức lực khiến tôi gần như không thể hít thở.
Cả người tôi run rẩy một cách không khống chế được. Hai chân nhỏ nhắn bị anh cầm lấy, đặt lên hông của anh. Tôi cảm thấy một bàn tay của anh mang theo nhiệt độ nóng bỏng, trêu chọc ở dưới quần áo tôi, tìm được nút áo ngực, nhẹ nhàng mở “tát” một tiếng, trói buộc trên người tôi theo đó mà cởi ra. Cuối cùng tôi cũng tỉnh táo được mấy giây từ sự mê loạn, bắt đầu luống cuống tay chân ngăn cản anh: ". . . . . . Từ từ, đợi đã nào...!"
Cố Diễn Chi đang cúi xuống cắn nhẹ tai tôi một cái, động tác dưới tay không ngừng lại chút nào, hơi thở hơi trầm xuống đầy mập mờ: "Sao vậy?"diễn_đàn*lê+quý#đôn
Tôi run rẩy một trận, may mà còn có thể nhớ mình muốn nói gì: "Không, không được ở chỗ này!"
"Tại sao không được?"
". . . . . ." Nơi ngón tay của anh lướt qua, dường như đều để lại lửa cháy đầy trời, tôi nỗ lực tập trung một tia lý trí cuối cùng, bắt lại cánh tay anh nói nhỏ, "Lát nữa quản gia sẽ lên đây! Ông ấy sẽ nghe thấy!"
Cố Diễn Chi nói: "Ông ta dám."
Tay của anh bao lấy vùng da thịt ở phía trong chân tôi, trượt lên trượt xuống mà trêu chọc. Dường như mạng lưới hàng nghìn hàng vạn dây thần kinh dính líu với nhau đều bị tác động, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ không thể ức chế từ chính bản thân mình. Nhất thời vệt đỏ ửng lan tràn đầy từ mặt đến tai. Tôi tự lừa dối bản thân bằng cách lấy đôi tay che mắt lại, Cố Diễn Chi ghé tới gần, hôn lên từng ngón tay một. Dịu dàng đến dường như có thể an ủi đến tận sâu trái tim.
Mấy năm nay mỗi một lần hoan ái, đều giống như một bữa yến tiệc thịnh soạn, khắc sâu ấn tượng. Cuối cùng, tôi vẫn không chịu nổi sự khiêu khích của anh, chỉ cần nghe thấy hơi thở trầm tĩnh trên người Cố Diễn Chi lúc anh tiến tới gần, cũng đủ khiến tôi xao động đến mặt đỏ rực tim đập nhanh. Diệp Tầm Tầm đã từng nghiêm túc đề nghị tôi cách Cố Diễn Chi xa một chút, tốt nhất đạt tới cự ly hoàn mỹ là khiến cho anh ta muốn ăn mà ăn không được, tất nhiên xa hơn một chút cũng có thể, tóm lại là không thể để mặc cho Cố Diễn Chi muốn làm gì thì làm. Cô ấy đưa ra lý do làđàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, rượu đủ cơm no sẽ dễ cảm thấy chán, chán rồi nói không chừng sẽ đi tìmphụ nữ khác, như vậy hậu quả cơ bản cũng là ly hôn. Cho dù sau khi ly hôn tài sản của Cố Diễn Chi đều sẽ thuộc về tôi, cũng không thể đảm bảo anh ta sẽ không nóng đầu lên mà muốn ly hôn. Huống chi loại việc này vốn là không tốt cho cơ thể, tăng thu giảm chi là đúng đắn nhất, túng dục quá độ sẽ tổn hại sức khoẻ. Diệp Tầm Tầm thề thốt chân thật mà nói, khiến tôi lo lắng âu sầu suốt một buổi chiều. Buổi tối hôm đó ở thư phòng, vào thời điểm không khí dần trở nên không tầm thường, tôi đẩy Cố Diễn Chi một cái, sau đó nhanh chóng lui ra sau hai bước lớn.
Tôi và anh đứng trong thư phòng không chút tiếng động nhìn thẳng vào mắt nhau. Nhìn đến mức đáy mắt anh trầm xuống, nhướng mày: "Oản Oản?"
Tôi ổn định tinh thần lại, nhỏ giọng nói: "Anh thấy đó, ngày hôm qua chúng ta đã, ngày hôm trước cũng đã cái đó, sau đó hôm nay còn. . . . . . Cho nên. . . . . . Không tốt lắm. . . . . ."
Am thanh đoạn sau nhỏ như tiếng muỗi kêu, có lẽ Cố Diễn Chi không có nghe rõ, vì vậy anh hỏi: "Cho nên?"
"Cho nên, cái đó, có người…," Tôi đằng hắng giọng, lấy hết dũng khí, một hơi dứt khoát nói hết, "Có người nói cho em biết tăng thu giảm chi mới ổn thỏa. Túng dục quá độ đối với thân thể không tốt."
Tôi dường như nhìn thấy khóe mắt của anh giật giật. Nhưng giọng điệu của anh lúc đó vẫn rất bình tĩnh mà trả lời: "Tăng thu giảm chi hình như không phải dùng trong trường hợp này."
Anh ấy vừa nói, vừa đi về phía tôi. Tôi theo bản năng nhận thấy không tốt, lập tức lui về phía sau, lui đến tận góc bàn, không thể lui tiếp, đành chán nản ngăn cản mà không ôm chút hi vọng nào: "Anh chỉ cần hiểu ý của nó thôi có được hay không?"
Ngay sau đó tôi bị anh ôm đặt trên bàn sách. Áo ngủ trên người bị anh vén lên trước ngực. Cố Diễn Chi cúi người xuống, trước khi chạm được khóe môi tôi thì trả lời: "Ý của nó chính là, ‘có người’ mang tên Diệp Tầm Tầm kia rõ ràng là đang ghen tỵ."
". . . . . ."
————
Đôi môi bị hôn từng nụ từng nụ, váy dài đến gối bị vén đến tận thắt lưng. Có ngón tay đi vào giữa hai chân, động tác xoa nắn chứa đựng sự dịu dàng. Cảm giác truyền đến não bộ lại tương đối mãnh liệt, khiến tôi không nhịn được mà hôn lên khóe môi anh. Sau đó liền nhận lấy sựđáp lại tỉ mỉ. Thân thể tựa như hóa thành một vũng nước, không cách nào tự điều khiển được cử động của mình. Đột nhiên chúng tôi nghe thấy có tiếng bước chân từ bên ngoài cánh cửa, không lâu sau tiếng gõ cửa truyền vào, kèm theo giọng nói của quản gia: "Cô Đỗ? Tôi bưng canh cá lên rồi đây."
". . . . . ."
Tôi cắn chặt môi dưới, khắc chế tiếng rên rỉ thiếu chút nữa đã tràn ra. Đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Cố Diễn Chi tỏ vẻ cầu xin. Ngay sau đó trên mắt được anh hôn hôn, khiến cho tôi không thể không nhắm mắt lại, tiếp theo một tiếng “cùm cụp” nhẹ nhàng vang lên, cửa bị khóa, tôi mở mắt ra, trơ mắt nhìn anh hôn một cái trên khóe môi tôi, giọng nói giống như đang từ từ đút vào miệng tôi: "Không cần để ý ông ấy."
Tôi dừng lại một chút: "Nhưng, nhưng. . . . . ."
Còn chưa nói xong, liền nghe thấy bên ngoài cánh cửa có vật gì đó lắc lư hai cái, tiếp theo chính là âm thanh thanh thúy rầm rầm rào rào như có gì đó rơi xuống đất bể tan tành. Tiếp theo nữa là âm thanh bước nhanh xuống cầu thang. Tôi ngẩng đầu lên không nói gì nhìn Cố Diễn Chi, khóe miệng của anh mang nét cười nhẹ, động tác phía dưới lại tiếp tục, cảm giác mãnh liệt mười phần. Tôi lập tức theo bản năng ôm chặt lưng anh, trong lúc mơ mơ màng màng tôi cảm thấy lo lắng liệu móng tay có gây ra vết trầy trên lưng anh không, nhưng lại không tiếp tục để ý đến điều đó, vì cảm giác càng ngày càng kịch liệt, cho đến khi bắt đầu không chịu nổi, phải hé miệng thở từng ngụm từng ngụm, còn có nức nở nghẹn ngào một cách đứt quãng.
Trí nhớ ở đoạn sau không còn quá đầy đủ. Chỉ nhớ dường như trong ánh trăng mờ tôi được Cố Diễn Chi ôm trở lại trên giường, anh cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt bất giác chảy nước mắt của tôi.
Tôi ôm cổ anh muốn anh nhẹ nhàng hơn, quả nhiên anh dịu dàng rất nhiều, nhưng lại ngậm lấy vành tai của tôi, nhẹ nhàng trêu chọc, cho đến khi tôi run rẩy không ngừng, mới nghe thấy anh mở miệng, trong giọng nói còn mang theo ý cười: "Lát nữa chúng ta lại đến một lần?"
Ngày đó, vào lúc thực sự ngừng lại để nghỉ ngơi, ý thức của tôi đã hỗn độn đến khó mà nhận biết được gì. Chỉ nhớ rõ qua một lúc lâu sau mới được ôm vào phòng tắm tắm rửa, khi đó tôi đã mông lung đến không mở mắt ra nổi, đợi đến khi được quấn khăn tắm vào rồi ôm về trong chăn, đã lập tức ngủ mê man. Cũng chỉ lát sau lại bị lay tỉnh một cách khe khẽ, có người hôn một cái lên trán của tôi, dụ dỗ bằng giọng nói dịu dàng: "Oản Oản, ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp."d///đ\\\\lqđ
Hai mắt tôi nhắm chặt không muốn mở ra, trong bóng tối, tôi vươn tay về phía giọng nói kia. Đụng tới một mảnh vải trên người anh, níu chặt lấy. Ý thức lâm vào hôn mê, ngọng nghịu yêu cầu: "Không muốn ăn. Anh tới đây."
Chủ nhân của giọng nói kia dừng lại một chút, rồi để chén kiểu bằng sứ lại trên bàn, một tiếng “két cạch” nhẹ nhàng vang lên. Ngay sau đó, chăn bị vén lên một nửa, tôi được ôm dịu dàng vào một lồng ngực chắc chắn, hai chân bị nhét vào giữa hai chân anh, được anh vuốt ve sau lưng một cách nhẹ nhàng chậm chạp, cằm của anh kề trên đỉnh đầu tôi.
Tôi rốt cuộc cảm nhận được sự an tâm mà mấy ngày nay không cảm thấy. Tâm thần buông lỏng, hoàn toàn chìm vào bóng tối ngọt ngào.
Chính vào lúc đang ở trong trạng thái ý thức mơ hồ tôi đã mơ một giấc mơ.
Tôi lại nằm mơ thấy ba tôi. Lần gần nhất tôi nằm mơ thấy ông là vào mấy tháng trước. Trong một bối cảnh u tối, ông im lặng, ôn hòa nhìn tôi, khóe miệng mang nét mỉm cười, không nói gì với tôi, từ đầu tới cuối cũng đều không lên tiếng. Lần này cũng như vậy. Chỉ có điều giữa hai đầu lông mày của ông hình như hiện lên chút lo lắng, nhưng mà bất kể tôi nói gì, dáng vẻ của ông vẫn chỉ là mỉm cười bao dung. Không nhúc nhích, cũng không mở miệng. Tôi phối hợp nói liên miên, cho đến khi nói xong lời cuối cùng, rốt cuộc cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô. Im lặng một lát, nhỏ giọng nói cho ông biết: "Con bị ung thư xương, ba."
Bỗng nhiên tôi cảm thấy có chút đau lòng, cảm giác muốn khóc không đè nén được. Ôm chặt lấy ông trong giấc mơ, từng giọt từng giọt nước mắt trượt xuống gương mặt: "Là ung thư xương giai đoạn cuối. Bác sĩ nói con chỉ còn có thể sống thêm bốn tháng. Gần đây con hay bị đau xương. Ba, nhưng con không muốn chỉ được sống thêm bốn tháng. Con nên làm thế nào đây? Ba có thể nói cho con biết không?"
Ông vẫn là trước sau như một không chịu nói chuyện, cũng không động đậy. Chỉ là nụ cười giảm bớt một chút, ánh mắt nhìn tôi trở nên phức tạp. Tôi lau nước mắt, chúng lại rơi xuống nhiều hơn. Dường như tôi đang đứng trên mặt thủy tinh, có thể nghe thấy tiếng vang “tí tách” thanh thúy khi nước mắt rơi xuống. Tôi cảm thấy càng ngày càng đau, lại cảm thấy có chút lạnh lẽo, nhưng không thể xác định được đến cùng là đau ở chỗ nào, lạnh ở chỗ nào. Chỉ có cảm giác khó chịu đến không yên là nhận thấy rõ ràng, rốt cuộc không nhịn được mà nhào vào ngực ông, khóc thật lớn tiếng.DĐlquyyyđôn
Tôi khóc thật lâu, dường như muốn giải tỏa tất cả tâm tình đè nén những ngày qua mới thỏa mãn. Đến cuối cùng tôi cảm thấy trái tim co rút đến đau đớn, trước mắt không ngừng choáng váng. Bỗng có người hôn tôi một cách nhẹ nhàng, từ cái trán đến chóp mũi rồi đến gương mặt, từng nụ từng nụ, mỗi một nụ đều ấm áp vô cùng. Trong cơn mông lung có người vỗ nhẹ sau lưng của tôi, dịu dàng kêu tên của tôi từng lần một : "Oản Oản? Oản Oản?"
Tôi từ từ mở mắt ra. Nhận thấy ánh sáng nhu hòa ở mép giường, cùng với khuôn mặt đẹp mắt quen thuộc trước mắt. Rốt cuộc chậm rãi ý thức được mới vừa rồi chỉ là một giấc mộng. Tôi đang được Cố Diễn Chi ôm vào trong ngực, ngón tay anh vuốt ve trên mặt tôi, lau đi một chút nước mắt của tôi, động tác dịu dàng, xúc cảm ấm áp.
Anh nhẹ nhàng hỏi: "Nằm mơ thấy gì? Khóc đến mức như vậy."
Tôi nhỏ giọng trả lời: "Nằm mơ thấy ba."
Anh nhướng nhướng lông mày: "Ông ấy nói gì?"
Tôi lắc đầu một cái. Trong cổ họng vẫn còn có chút nghẹn ngào. Không nói một lời ôm ngược lấy anh. Nghe thấy anh nói: "Chúng ta tìm thời gian trong tháng này, về núi một chuyến?"
Tôi lại lắc đầu. Cảm thấy có chút cảm giác đau đớn không rõ ràng ở mắt cá chân. Nhớ lại Yên Ngọc từng nói qua một trong những triệu chứng của ung thư xương chính là ban đêm so với ban ngày có thể đau đớn hơn rất nhiều. Tôi muốn không dấu vếtbỏ qua loại cảm giác này, vậy mà cảm giác đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng đã đạt tới trình độ khó có thể chịu đựng được. Tôi đau đến bắt đầu hấp khí, rốt cuộc bị Cố Diễn Chi nhận thấy: "Sao vậy?"
". . . . . ." Tôi trả lời, "Bị chuột rút."
Anh quan sát tôi. Rất nhanh nhận thấy mắt cá chân của tôi đang bị đau, cầm, đặt trên ngực anh mà vuốt ve nhẹ nhàng. Lực tay êm ái vừa phải. Tôi ngẩng đầu nhìn anh. Lông mi dày, sống mũi cao, khóe môi cho dù không cười cũng có vẻ hơi nhếch lên một chút. Anh vẫn dễ nhìn như vậy.
Mũi tôi đột nhiên lại có chút chua. Vừa lúc anh nhìn lên, nên bị nhìn thấy. Mặt anh giãn ra thành một nụ cười tươi: "Sao miệng lại vểnh lên thành như vậy?"
Tôi do dự một lát, vẫn nhịn không được muốn nói ra. Ánh mắt của tôi giờ phút này có chút tham lam, không chớp mắt nhìn anh: "Chính là cảm thấy, nếu có một ngày anh rất chán ghét em, cũng đừng quên em. Có được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT