“Ta? Ta lúc trước có nghe bà của ta nói qua, bình thường mang thai khi chưa quá ba tháng, thì không nên nói ra, bằng không đứa bé có thể sinh non” Sau đó, Tiểu Thiên còn nói thêm một câu “Đương nhiên, người khác nói thì không sao. Ta cảm thấy như vậy rất mê tín, nhưng có người nói, vì đứa bé mà làm theo thì cũng không có vấn đề gì” Nói xong, y có chút ngượng ngùng mà cười cười.

Ách…mê tín! Không phải là phù hợp với tính cách của Lâm Tiểu Thiên sao, sắp làm phụ thân, cách nghĩ cũng cẩn thận! Có điều sau khi biết được cách nhìn của hai đương sự, Vân Văn Sinh chỉ có một cảm giác – hắn cảm thấy như mình sắp thổ huyết mà chết đi vậy! Nhiều người hỏi hắn, hắn có chết cũng không nói, chính là vì tôn trọng cách nhìn của hai người kia, tưởng rằng bọn họ không nói là vì muốn bảo vệ ‘bí mật’ này, ai biết được rằng một người thì nói không cần thiết, một người lại mê tín? Hắn cũng không hiểu hai đương sự này không quan tâm rốt cuộc vì cái gì? Vì cái gì?

Thấy Vân Văn Sinh chìm trong suy nghĩ, đang cùng Lôi Hạo Nhiên chia sẻ niềm vui sướng, Lâm Tiểu Thiên ‘bớt thời giờ’ hỏi “Vân đại phu, ngươi có chuyện gì sao?”

“Không…không có gì …” Chỉ là sắp bị bức chết mà thôi. Sau câu không có gì, câu nói đó chỉ thầm trong lòng “Vậy ý các ngươi là, nếu có ai hỏi về chuyện Lâm Tiểu Thiên mang thai, ta đem mọi chuyện nói ra cũng không thành vấn đề?”

“Đương nhiên không thành vấn đề” Hai người chung một lời

Ta ngày mai nhất định phải nói ra! Vân Văn Sinh trong lòng thề với trời.

Chính là vì chuyện này, cho nên ngày hôm nay, Vân Văn Sinh mới đem mọi chuyện mà nói với mọi người.

Sau khi nghe Vân Văn Sinh nói, mọi người mới tỉnh ngộ, thì ra Lâm Tiểu Thiên là nam nhân rồi lại mang thai, xem ra bảo chủ và Tiểu Thiên được ông trời chiếu cố, hai nam nhân yêu nhau cũng có thể có tin vui, lão phu nhân cũng không còn cớ để chia rẽ bọn họ. Mà rõ ràng bọn họ cũng không có hứng thú với việc bàn tán bên ngoài. Dù sao Vân Văn Sinh cũng là đại phu, hắn nói có sách y ghi lại việc nam nhân có thể mang thai, thì chứng minh việc đó không có gì đáng kinh ngạc, mọi người thường ngày đối với chuyện này nhiệt tình thì bây giờ cũng lạnh nhạt đi. Nhưng bọn họ đối với việc Phục Long Bảo sắp có tân tiểu chủ lại nhiệt tình gấp bội, có thể được thăng chức, nên bọn họ thề rằng nhất định phải chăm sóc thật tốt Lâm Tiểu Thiên – chính là chủ mẫu tương lai.

Tin tức này rất nhanh đến tai Lôi lão phu nhân, sau khi nghe xong, người kinh ngạc đứng lên, vẻ mặt khó tin mà hỏi “Đây thật sự là do Vân Văn Sinh nói?”

Nha hoàn về hồi báo tin tức đáp “Đúng vậy, lão phu nhân, nô tì tai nghe mắt thấy Vân đại phu nói”

“Ngươi ra ngoài trước đi” Lôi lão phu nhân phẩy tay ra lệnh cho nha hoàn lui xuống, sau khi nha hoàn rời khỏi, Lôi lão phu nhân thất thần ngồi trên ghế, tuy nói Vân Văn Sinh không phải là con ruột của người, nhưng chung sống với nhau đã lâu, người một nửa cũng đã xem hắn là con mình, người hiểu rõ thái độ và tính cách của hắn. Vân Văn Sinh rất mực nghe lời Lôi Hạo Nhiên. Lôi Hạo Nhiên nói một là một, hắn tuyệt không nói hai. Nhưng hắn cũng có nguyên tắc, chính là sẽ không lợi dụng y thuật của mình mà lừa dối, cho dù sư phụ của hắn cũng không thể.

“Nếu đã do chính Vân Văn Sinh nói, vậy …. chuyện Tiểu Thiên mang thai là sự thật?” Người chấp tay, hướng thẳng trời cao mà bái “Xem ra thật sự là tổ tông phù hộ, Bồ Tát hiển linh! Còn tưởng rằng cả đời này sẽ không được bồng đứa bé của Hạo Nhiên, ai ngờ được Tiểu Thiên thân nam nhân lại có thể mang thai, thật sự là quá tốt!” Trên thực tế, trong lòng người đã bắt đầu lặng lẽ chấp nhận mối quan hệ của hai người, chỉ là người không biết làm thế nào để nói với bọn họ.

Lúc trước cũng vì đứa bé cùng Lôi Hạo Nhiên cãi nhau ầm ĩ, chính mình còn sai người áp dụng bảo quy với Lâm Tiểu Thiên. Hiện tại, biết được Lâm Tiểu Thiên mang thai, người lại chưa đi gặp bọn họ, cầu Lâm Tiểu Thiên tha thứ, mà nếu không được Lâm Tiểu Thiên tha thứ, vậy tôn tử của người thì sao? Người muốn bồng tôn tử. Đến cùng thì phải làm sao mới tốt đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play