Vào nửa đêm yên tĩnh, một tiếng thét của Tống Tình như sấm sét giữa trời quang, mọi người nghe thấy liền chạy ngay đến nơi phát ra tiếng, cả những hạ nhân đang ngủ cũng bị đánh thức, đành tùy tiện khoác lên người một chiếc áo đi đến thư phòng. Khi họ tới nơi, thấy Lôi Hạo Nhiên đã mất đi tri giác nằm trên bàn với một ngụm máu đỏ tươi, là của Lôi Hạo Nhiên, tới gần bát canh bên cửa sổ thêm một con mèo trắng có những vết chấm đen, cũng có một vũng máu, chắc là của con mèo này.
“Đại ca!”
“Hạo Nhiên!”
“Bảo chủ!”
Vừa vào thư phòng, mọi người đều kêu lên.
Vân Văn Sinh là người đầu tiên chạy đến bên Lôi Hạo Nhiên, hắn đưa tay lên mũi dò xét “Còn hơi thở” hắn lập tức cầm lấy tay Lôi Hạo Nhiên bắt mạch “Là trúng độc!” từ trong người, hắn lấy ra một cái lọ, đổ ra một viên thuốc màu đen và cho vào miệng Lôi Hạo Nhiên. Mọi người đều biết, Vân Văn Sinh là đại phu của Phục Long Bảo có được tài y thuật của Hoa Đà, năm ấy vừa mười sáu tuổi đã bước chân vào giang hồ, ngoại trừ y thuật thì cái gì cũng không biết nên đắc tội với một bang phái, thiếu chút nữa là không còn mạng, chính là Lôi Hạo Nhiên đã cứu hắn, từ đó về sau, hắn luôn ở Phục Long Bảo, trở thành đại phu riêng cho Phục Long Bảo, nhiều người không biết về chuyện riêng tư của hắn, hắn và Lôi Hạo Nhiên kết bái huynh đệ, tình huynh đệ giữa hai người còn sâu nặng hơn cả huynh đệ ruột của mình – Lôi Hạo Minh.
Nghe xong lời của hắn, mọi người lập tức dồn ánh mắt về người duy nhất ở đây, Tống Tình lui từng bước về sau, vẻ mặt kích động nói “Ta … ta không biết gì hết… mọi người phải tin ta… Nhị biểu ca …” nàng dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Lôi Hạo Minh.
Lôi Hạo Minh trộm liếc nàng rồi ra dấu, mới bình tĩnh an bài “Mọi người đừng hốt hoảng, việc này trọng đại. Quản gia, ngươi lập tức báo chuyện này cho mẫu thân ta biết. Văn Sinh, phiền ngươi đem đại ca của ta về phòng, rồi đến đại sảnh, chúng ta cùng nhau bàn bạc”
“Được” dáng người Vân Văn Sinh cũng xấp xỉ Lôi Hạo Nhiên, muốn đưa về phòng cũng không phải việc khó.
Lôi Hạo Minh chuẩn bị rời đi, có người đột nhiên hỏi “Nhị bảo chủ … còn con mèo này thì sao?”
Quay đầu nhìn lại con mèo kia, Lôi Hạo Minh lộ ra biểu hiện chán ghét “Chỉ là một con mèo hoang, dù sống hay chết thì cũng bỏ nó đi”
Sau khi mọi người rời đi, một lúc sau, trong thư phòng xuất hiện hai đạo nhân ảnh – một đen một trắng.
Trong đó, một người trên tay cầm quyển sách nói “Một con mèo hoang, năm nay ba tuổi, chết vào đầu tháng mười giờ hợi ba khắc, nguyên nhân là vì không cẩn thận mà uống phải canh có độc”
“Vậy sao không thấy thi thể?”
“Có thể là bị ném đi, dù sao cũng chỉ là một con mèo hoang, chủ nhân nơi này thấy được thì giữ, còn không thì giữ lại làm gì? Bất quá hồn phách cũng chưa phân tán” Nói đến đây, hắn không khỏi nén giận nói “Đều là do ngươi, nếu không bởi vì ngươi tham ăn, nhất định phải ăn xong bát bánh trơi kia mới chịu đi thì chúng ta đã không đến muộn.”
Người nọ vươn tay trách móc, đem hồn phách con mèo hoang thu vào trong tay “Ai bảo thức ăn của nhân gian lại ngon đến vậy. Được rồi, sau này ta sẽ không thế nữa, nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta quay về báo cáo kết quả đi.”
“Ngươi hả, sau này nhất định vì cái tật tham ăn của ngươi mà làm mọi việc phiền phức, thật là xui xẻo khi bị phân công làm việc chung với ngươi”
“Được rồi, ta nhất định sửa mà” hắn vỗ vỗ vai người đi bên cạnh.
“Cũng không biết ngươi đã nói sửa như thế bao nhiêu lần”
“Lần sau ta nhất định sửa mà” bị người bên cạnh nhìn với ánh mắt hoài nghi, hắn đưa ba ngón tay lên “Ta thề!”
“Quên đi, về thôi, nghe ngươi thề cũng giống như ngươi đòi ăn cơm thôi”
Trong chớp mắt, hai người đó biến mất, thư phòng lại trở nên yên tĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT