Tòa nhà
Lăng Thăng đứng sừng sững như một con quái vật to lớn trong khu vực sầm uất
nhất của trung tâm thành phố. Trước đại sảnh tòa nhà đó, chiếc xe của An Húc
Dương nhìn có vẻ khá bé nhỏ. Cả An Húc Dương lẩn Kỷ Hiểu Nguyệt đều có cảm giác
như có một thứ áp lực vô hình nào đó dồn lên hai người bọn họ. Lúc Kỷ Hiểu
Nguyệt xuống xe, An Húc Dương có ý muốn đưa cô lên nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt kiên
quyết từ chối.
Cô hoàn
toàn không nghi ngờ về sức hấp dẫn và khả năng gây chấn động của An Húc Dương,
cuộc sống của cô giờ đã đủ “đặc sắc” lắm rồi, càng không muốn điên đầu thêm
nữa. Kỷ Hiểu Nguyệt cầm túi xách chạy như bay khi xuống xe, để lại sau lung ánh
mắt buồn bã của An Húc Dương.
Chiếc
BMW màu bạc chầm chậm tiến vào biển người, sau một quãng tăng tốc chiếc xe đột
ngột quay đầu, tiến thẳng về bãi đỗ xe của Lăng Thăng.
An Húc
Dương vừa dừng xe, quay người đã thấy một chiếc Lincoln như hổ rình mồi dừng ở
phía sau anh từ lúc nào. Tề Hạo nghiêm nghị đứng cạnh xe, ánh mắt lạnh lùng
nhìn An Húc Dương.
Hai
người đàn ông gặp nhau luôn không cần quá nhiều từ ngữ, ánh mắt họ đã nói lên
tất cả. Cuộc nói chuyện của bọn họ rất đơn giản, đồng thời cũng vô cùng thẳng
thắn.
Tề Hạo:
“Tôi nghĩ bản hợp đồng của chúng ta có thể kết thúc tại đây được rồi”.
An Húc
Dương: “Anh nghĩ tôi sẽ để ý đến việc đó sao?”
Tề Hạo:
“Đó là việc của anh”.
An Húc
Dương: “Hiểu Nguyệt là bạn gái của tôi!”
Tề Hạo:
“Anh tự tin quá rồi đấy!”
An Húc
Dương: “Đừng nghĩ tôi có thể dễ dàng bị anh đánh bại giống Phong Tín Nhi”.
Tề Hạo:
“Đã dám mời anh đến dĩ nhiên tôi đã biết tất cả về anh”.
An Húc
Dương: “Anh cho rằng tôi sẽ thua anh sao?”
Tề Hạo
mỉm cười, lạnh lùng quay người rời đi. An Húc Dương đang định quay lại tìm Kỷ
Hiểu Nguyệt, nhưng vừa bước được hai bước, đột nhiên anh nhận ra: Kết thúc hợp
đồng có nghĩa là anh không thể tùy tiện bước vào tòa nhà Lăng Thăng này nữa.
***
Kỷ Hiểu
Nguyệt vừa bước vào văn phòng đã thấy bảy cái đầu đang túm tụm vội vàng tản ra,
mọi người ai cũng tỏ vẻ “nhiệt tình làm việc, tích cực đi lên”. Kỷ Hiểu Nguyệt
đã quen với việc trở thành nhân vật chính trong những tin đồn, vì thế cô nhanh
chóng lờ đi.
Đào
Song Song tỏ ra vô cùng thân thiết, mỉm cười rạng rỡ với Kỷ Hiểu Nguyệt rồi bí
ẩn sán lại gần:
“Hiểu
Nguyệt, cậu giấu kỹ thật đấy! Thì ra cậu và An Húc Dương đang hẹn hò!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt chỉ cười nhẹ, không đáp.
“Bắt
đầu từ khi nào vậy?” Nàng ta tiếp tục hóng chuyện.
Kỷ Hiểu
Nguyệt tiếp tục mỉm cười.
“Vậy
cậu với Tổng giám đốc…”
Ánh mắt
lạnh lẽo của Kỷ Hiểu Nguyệt liếc sang, Đào Song Song gượng cười rồi biết điều
bỏ đi.
Người
ta là “quý nhân”, không thể đắc tội được!
Kỷ Hiểu
Nguyệt lại nghĩ đến chuyện lúc trưa, không biết Tổng giám đốc Tề sẽ “xuất
chiêu” gì để đối phó với cô đây? Cô vẫn phải lên kế hoạch tự bảo vệ mình trước
đã.
Vì thế,
lúc Tề Hạo và Nhiếp Phong kẻ trước người sau đi lên đã thấy “cô gái lao công”
đang cố gắng lau dọn sàn nhà.
Nhiếp
Phong che miệng cười trộm, cô nàng này đúng là lúc nào cũng rất tinh ranh! Anh
liếc nhìn sang “người đàn ông bị bỏ rơi trong nồi lẩu”, khuôn mặt Tề Hạo vẫn
nghiêm nghị, thái độ đang cực kỳ khó đoán. Nhiếp Phong quyết định bước chậm
lại, cách xa đôi “oan gia” một chút, nhằm tránh bị va lây.
Dù
không ngẩng đầu lên, nhưng từ không khí xung quanh cũng có thể dễ dàng nhận ra
ai đó đang “giá lâm”. Kỷ Hiểu Nguyệt cúi đầu, tiếp tục cần mẫn làm việc, tỏ ra
thái độ tôi là một con ong thợ chăm chỉ…
Bóng
người cao lớn từ từ đi đến chỗ cô, Kỷ Hiểu Nguyệt nín thở… Bước chân quen
thuộc, tiến đến, rồi… rồi… lướt qua.
Hả? Hả?
Hả? Đi rồi sao?
Kỷ Hiểu
Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng Tề Hạo đang đi thẳng vào văn phòng
Tổng giám đốc, rồi lại cúi đầu nhìn lại chính mình. Lạ thật, mặc dù cô đã thay
đồng phục nhân viên vệ sinh, lại đeo thêm cả khẩu trang nhưng Tề Hạo không thể
nào không nhận ra cô chứ?
Bỗng
nhiên anh ta lại… không tìm cô gây sự?!
Kỷ Hiểu
Nguyệt dừng công việc đang làm lại. Bình tĩnh như vậy, thật không giống Tề “đại
quái nhân” chút nào!
Anh ta
tức giận? Hay là anh ta sẽ ra tay sau? Kỷ Hiểu Nguyệt ngây người không biết sẽ
phải đối phó thế nào.
“Này,
làm việc nghiêm túc một chút đi, lau chỗ này này, cả ở đây nữa!” Bả vai Nhiếp
Phong rung lên bần bật trong trạng thái nhẫn nhịn không dám cười to.
Xem ra
cô nàng này không bị người ta chèn ép, bắt nạt thì không thấy thoải mái. Đứng
ngây ra đó nhìn theo bóng Tề Hạo làm gì? Xông lên cãi nhau đi, như vậy mới thú
vị chứ! Mình muốn xem trò vui quá!
Kỷ Hiểu
Nguyệt lườm sang Nhiếp Phong, thu hết vẻ mặt gian trá của anh ta vào trong tầm
mắt, rồi dùng chổi lau nhà tấn công trực diện vào chiếc giày da bóng bẩy của
anh ta.
“Này,
cẩn thận một chút! Lau bên kia ấy, không phải bên này!” May mắn là Nhiếp Phong
nhảy lên kịp thời.
Có phải
mình nói sai gì không? Mình muốn Kỷ Hiểu Nguyệt xông lên tấn công Tề Hạo chứ
không phải nhằm vào mình mà!
Chiếc
chổi lau nhà trong tay Kỷ Hiểu Nguyệt tiếp tục múa như bay: “Tránh đường, tránh
đường…”
Nhiếp
Phong vừa nhảy vừa kêu, cuối cùng không còn đường thoát đành nhanh chóng nhảy
vào văn phòng của Tề Hạo. Nhiếp Phong lo sợ thiên hạ đang quá thái bình, vội
vàng chạy đến trước mặt Tề Hạo khuyến khích:
“Cậu cứ
để cô nàng của cậu không biết “kiêng trời nể đất” như vậy sao?”
“Muốn
ăn lại không dám ăn! Đây vốn không phải phong cách của Tổng giám đốc Tề mà mình
biết. Cậu nói xem, trận chiến này có vẻ kéo dài cũng quá lâu rồi đấy!”
Ánh mắt
Tề Hạo mỗi lúc một thêm lạnh lẽo: “Cậu nghĩ tôi muốn như vậy sao?”
Nhiếp
Phong vừa nghe đã thấy hấp dẫn, lập tức chạy đến, khuôn mặt baby ghi rõ hai chữ
“tò mò”: “Có kế hoạch gì chưa?”
“Không
có”.
“Không
có?” Không thể nào!
“Cậu
rảnh quá hả?”
“…”
Nhiếp Phong ngại ngùng lui ra ngoài.
Đúng là
chẳng thu được kết quả gì tốt đẹp!
Tề Hạo
ngồi bất động rất lâu nhìn bút máy trên tay. Đúng là anh chẳng có kể hoạch gì
cả. Vì bất kỳ kế hoạch nào cứ áp dụng với Kỷ Hiểu Nguyệt liền lập tức “biến
dạng”. Nhưng cứ kéo dài mãi thế này đúng là rất bất lợi!
***
Tề đại
nhân đột nhiên không đến gây sự khiến Kỷ Hiểu Nguyệt vừa vui mừng vừa lo lắng.
Vì thế lúc tan tầm, Kỷ Hiểu Nguyệt chạy như bay vào trong thang máy.
Lúc
thấy cửa thang máy từ từ khép lại, cô nghĩ mình sắp rời xa được chốn nguy hiểm
rồi thì một bàn tay to lớn đột nhiên chắn ngang cửa.
Ôi!
Không phải chứ?
Kỷ Hiểu
Nguyệt ai oán nhìn khuôn mặt của kẻ đang đứng ngoài thang máy. Cô biết mà, cô
biết sẽ như vậy mà!
Với
“nhân phẩm” của Tề Hạo, anh ta làm sao có thể bỏ qua cho cô được!
“Chào
Tổng giám đốc! Tạm biệt Tổng giám đốc!” Kỷ Hiểu Nguyệt định lao ra ngoài chạy
trốn thì bị một cánh tay ôm chặt lấy, đẩy thẳng vào một góc của thang máy.
“Á…!”
Có nhầm hay không vậy? Anh ta ra tay rồi!
Kỷ Hiểu
Nguyệt cố gắng phản kháng, nhưng ai đó có vóc dáng cao hơn cô, mạnh hơn cô nên
sự phản kháng không có chút hiệu quả. Tiếng hét chói tai của Kỷ Hiểu Nguyệt lập
tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, nhưng cùng lúc đó cánh cửa thang máy
từ từ khép lại.
“Anh…
anh… anh muốn làm gì hả?”
Tề Hạo
im lặng nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt với ánh mắt bí hiểm. Anh khóa chặt Kỷ Hiểu Nguyệt
trong một góc thang máy, một tay ôm chặt eo lưng cô, kéo cô vào lòng. Hơi thở
nam tính tràn ngập mọi giác quan của Hiểu Nguyệt.
Sao lại
thế này?
Kỷ Hiểu
Nguyệt gần như phát điên! Nhưng giờ cần phải lý trí, lý trí!
“Này…
này, bỏ tôi ra rồi nói chuyện được không? Như thế này… vất vả quá…” Vốn Kỷ Hiểu
Nguyệt định nói như thế này rất bất lịch sự, nhưng với Tổng giám đốc Tề ba chữ
này chỉ sợ không ăn thua. Hơn nữa, cô nhanh chóng phát hiện, hình như cô có nói
gì cũng không có tác dụng. Tề Hạo chỉ lặng lẽ nhìn cô, hoàn toàn im lặng.
Đôi mắt
kia quá sâu khiến cô không thể thăm dò được cảm xúc. Trống ngực Kỷ Hiểu Nguyệt
đập thình thịch, nói gì đi, nói gì đi chứ, anh muốn làm tôi ngạt chết à?
Sao hôm
nay thang máy tầng 48 lại xuống thẳng tầng 1? Sao tầng 48 lại cao vậy? Sao thời
gian trôi qua chậm thế? Sao… không khí lại loãng vậy?
Kỷ Hiểu
Nguyệt phát hiện, cô càng giãy dụa ánh mắt người nào đó càng u ám. Cô sai rồi…
Người
xưa vẫn nói, con thỏ bị chọc giận cũng biết cắn người. Kỷ Hiểu Nguyệt vốn không
phải là thỏ, sau khi cố gắng vùng vẫy nửa ngày cũng không chạy thoát, ngược lại
còn thêm nguy hiểm. Cô hít một hơi cắn mạnh lên cánh tay của Tề Hạo.
Hic…
cảm giác này hình như có chút quen thuộc, hình như một lúc nào đó cô đã cắn như
vậy rồi…
Lúc đó,
anh ta cũng im lặng không hề nhúc nhích, để mặc cô trút giận…
Ký ức
thoàng hiện lên, quay về một ngày trong quá khứ…
Lực cắn
của Kỷ Hiểu Nguyệt yếu dần, miệng cô từ từ thả lỏng, một cảm giác không chắc
chắn lại hiện lên.
Đúng
lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên:
“Cắn
xong rồi hả? Vậy giờ đến lượt tôi”.
Không
để Kỷ Hiểu Nguyệt kịp tỉnh táo, đôi môi nóng bỏng của anh đã chính xác ôm trọn
môi cô, mạnh mẽ cậy bờ môi đang hơi hé mở, tiến vào vùng đất ngát hương.
Lúc mới
bắt đầu, nụ hôn của anh rất thô bạo, mạnh mẽ như muốn trừng phạt, nhưng khi Kỷ
Hiểu Nguyệt khó chịu kêu lên một tiếng, nụ hôn của anh nhẹ nhàng hơn. Trong lưu
luyến có áp lực, trong nồng cháy có thương tiếc, như một ngọn núi lửa sắp phun
trào nhưng lại cố gắng kiềm chế sự bùng nổ mãnh liệt.
Cảm
giác này… rất giống…
Không
thể nào! Không thể là anh ta được!
Nụ hôn
của Tề Hạo cuối cùng cũng dừng lại nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy thắt lưng Kỷ
Hiểu Nguyệt, vóc dáng cao lớn ấy khóa cô trong một góc nhỏ của thang máy.
“Lần
sau còn chơi trò “dịch chuyện tức thời” nữa thì đây là cái giá em phải trả”.
“Dịch
chuyển tức thời” cái… cái gì hả?
Kỷ Hiểu
Nguyệt “giao chiến” với Tề Hạo không ít, vì thế dễ dàng nắm bắt tư duy của anh.
Cô hiểu cái mà anh ta gọi là “dịch chuyển tức thời” chắc chắn ám chỉ chuyện cô
“dịch chuyển” từ quán lẩu đến nhà hàng Pháp.
Liệu cô
có nên cười vì sự hài hước của Tổng giám đốc Tề không?
Nhưng
giờ phút này Kỷ Hiểu Nguyệt không thể cười nổi. Theo bảng số hiển thị trên
thang máy, họ đang từ tầng 4 xuống tầng 3.
Làm sao
bây giờ… làm sao bây giờ… làm sao bây giờ? Cô không muốn đến lúc thang máy mở
ra họ vẫn ở… cái tư thế này! Nếu dùng sức thì không phải đối thủ, vậy chỉ còn
cách…
Ánh mắt
Kỷ Hiểu Nguyệt bỗng dịu dàng hơn, giọng nói đột ngột trở nên mềm mỏng: “Tôi…
lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa…”
Tề Hạo
bất giấc sững sờ, nhìn khuôn mặt ửng đỏ thoáng ngượng ngùng, đôi mắt cụp xuống
ngân ngấn nước, nhìn mà lại như không nhìn, hơi thở gấp gáp. Nhất là giọng nói
của cô, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ dịu dàng đến thế…
Trái
tim anh bỗng rung động mãnh liệt, lực cánh tay cũng vì thế mà yếu đi rất nhiều.
Gần như
cùng lúc, khi thang máy xuống đến tầng 1, nhân lúc Tề Hạo còn đứng ngây người,
Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng đẩy “chướng ngại vật” trước mắt, xoay người bỏ chạy như
bay ra khỏi thang máy.
Tề Hạo
vẫn đứng lặng ở đó, không hề cử động, chỉ khẽ quay đầu nhìn theo hướng Hiểu
Nguyệt bỏ chạy, ánh mắt sáng lấp lánh.
Đầu ngón
tay anh vẫn còn cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể cô. Trên môi anh vẫn còn
vương lại hơi thở thơm mát của cô. Bên tai anh vẫn còn vang vọng giọng nói dịu
dàng của cô. Còn cô… đã đi từ bao giờ.
Anh
biết rõ sự dịu dàng đó chỉ là cạm bẫy để lừa anh, nhưng anh lại không thể kháng
cự. Nếu… một ngày nào đó… cô có thể thành tâm, nguyện ý dịu dàng với anh như
vậy thì…
Tề Hạo
khẽ mỉm cười, cô nhóc của anh ơi, em nghĩ em sẽ chạy thoát sao?
Tin đồn
lại một lần nữa lan đi rất nhanh với tốc độ ánh sáng: Kỷ Hiểu Nguyệt và Tổng
giám đốc Tề đi chung một thang máy, có những hành động thân mật mờ ám. Đáng chú
ý nhất là, lúc Kỷ Hiểu Nguyệt vào thang máy vẫn rất bình thường, nhưng lúc ra
khỏi thang máy môi lại sưng đỏ, khả nghi lắm, khả nghi lắm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT