Vịnh
Bích Hải quả là đẹp như lời đồn. Trời xanh biển xanh, bờ cát trắng mịn màng,
thi thoảng có vài chú hải âu chao liệng giữa khung cảnh trời xanh nước thẳm.
Giám
đốc điều hành của Vịnh Bích Hải đã chuẩn bị sẵn sàng đón khách quý từ sớm. Dưới
ánh mặt trời, chiếc đồng hồ lớn nạm kim cương trên tầng cao nhất của tòa nhà
tỏa ra ánh sáng khiến Kỷ Hiểu Nguyệt lóa mắt.
Đúng là
thiên đường của những kẻ lắm tiền!
Bữa
tiệc chào đón Tập đoàn Lãng Thăng cũng được đích thân Giám đốc điều hành chuẩn
bị trước. Rất đông người nổi tiếng đến đây nghỉ ngơi đều được mời tham dự. Kỷ
Hiểu Nguyệt cẩn thận tìm hiểu, họ đều là những nhân vật có máu mặt trên thương
trường.
Từ kinh
nghiệm bản thân, Hiểu Nguyệt biết những buổi tiệc kiểu này cực kỳ, cực kỳ nhàm
chán, vô vị. Vì thế phản ứng đầu tiên của cô là... tìm cách chạy trốn.
Đẩy cặp
kính gọng đen lên, Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng tìm cơ hội. Nào ngờ có ai đó đã
nhìn thấu âm mưu của cô, nhẹ nhàng gọi:
“Kỷ
Hiểu Nguyệt!”
“Vâng,
thưa Tổng giám đốc!”
“Đi
theo tôi!”
...
Lý
tưởng to lớn còn chưa kịp thực hiện đã bị bóp chết từ trong trứng nước. Nhìn
dáng vẻ giận dữ của tiểu khắc tinh, Nhiếp Phong cố nhịn cười đến run cả người.
Khung
cảnh xa hoa, sang trọng này thật không hợp với cách ăn mặc của Kỷ Hiểu Nguyệt.
Ở đây, cô là “loại khác” nên vừa xuất hiện đã nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn.
Đặc biệt lúc cô đi phía sau hai người đàn ông nổi bật như Tề Hạo và Nhiếp
Phong, đúng là “một trời một vực”, thiên nga và cóc ghẻ...
Trước
ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người, ngoài cách lờ đi, Kỷ Hiểu Nguyệt chẳng biết
làm gì hơn. Đặc biệt khi cô thấy “phù thủy già” đã thay đổi một trăm tám mươi
độ, từ bỏ gu thời trang ngày thường chuyển sang một bộ sườn xám màu đỏ rực rỡ,
Kỷ Hiểu Nguyệt càng không biết làm gì hơn.
Nhìn
đi, nhìn đi! Dù sao... nhìn quen là được ấy mà...
Chỉ tại
tên xấu xa kia gây họa!
Suốt
bữa tiệc, việc duy nhất Kỷ Hiểu Nguyệt có thể làm là... lẵng nhẵng theo sau. Đi
sau Tề Hạo cao lớn cũng có cái lợi, khi tất cả những lời nhàm chán kia tràn qua
đám đông như một cơn bão, ở phía cô vẫn sóng yên biển lặng.
Tề Hạo
đúng là một cây đại thụ giúp cô che gió chắn mưa! Đi theo Tề Hạo thế này cũng
tốt lại nhẹ nhàng đầu óc.
Giờ thì
gió bão có thổi mạnh hơn cũng được!
Thấy Tề
Hạo nói chuyện rất thoải mái tự tin với những người đa màu da đa sắc tộc, Kỷ
Hiểu Nguyệt không thể không thừa nhận Tề Hạo là một người đàn ông rất có sức
hút lại tài giỏi.
Trước
những lời khen tặng nịnh nọt, anh lạnh nhạt thờ ơ; đối với những lời thách thức
khiêu khích, anh bình thản điềm tĩnh. Mỗi cử chỉ đều khéo léo, tao nhã, giọng
nói trầm ổn, uy nghiêm. Kể cả những lúc anh mỉm cười cũng vẫn không mất đi nét
nghiêm nghị bất khả xâm phạm. Kỷ Hiểu Nguyệt còn nghĩ, nếu sinh vào thời cổ
đại, chắc chắn anh sẽ là một vị vua xuất chúng.
Ánh
nắng nhẹ chiếu lên người anh, bộ vest trắng tô đậm thêm dáng vẻ quyến rũ. Mái
tóc ngắn đen, sáng bóng. Kỷ Hiểu Nguyệt bất ngờ không kiềm chế được sự hiếu kỳ
muốn được ngắm nhìn khuôn mặt anh. Khuôn mặt với đường nét rõ ràng, lạnh lùng,
xa cách nhưng lại cực kỳ hấp dẫn. Mũi anh thẳng, duyên dáng như một người đàn
ông Hy Lạp cổ đại. Đôi mắt sâu thẳm, bình tĩnh. Đôi môi mỏng, có chút lạnh lùng
thần bí, nhưng vẫn không mất đi vẻ sang trọng.
Người
đàn ông như vậy chẳng trách khiến phụ nữ phải điên cuồng.
Kỷ Hiểu
Nguyệt còn chưa định thần lại thần trí thì một giọng nói đầy chế nhạo vang lên:
“Cô mà
còn tiếp tục nhìn như thế nữa, tôi sẽ tố cáo cô có ý đồ không đứng đắn với Tổng
giám đốc đấy”.
Khuôn
mặt đang nhịn cười đến mức méo mó của Nhiếp Phong khiến cho câu dọa vừa rồi
thật chẳng có chút sức thuyết phục nào. Không phải anh chưa từng thấy những cô
gái nhìn Tề Hạo đến mức ngây người, nhưng nếu cô gái đó là tiểu khắc tinh
thì... anh cảm thấy rất... rất kỳ lạ!
“Bùm!”
Lúc thần trí ngoan ngoãn quay về, Kỷ Hiểu Nguyệt tự cảm thấy cực kỳ xấu hổ, pha
lẫn tức giận, không ngừng tự kiểm điểm bản thân. Cùng lúc ấy, một người nào đó
dù không quay đầu lại nhưng khóe môi như đang cười, đôi mắt sáng lên một cách
kỳ lạ.
Cái tên
biến thái chết tiệt này, thấy cô bối rối anh ta vui đến thế sao!
Đúng là
ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!
Thẹn
quá hóa giận, Kỷ Hiểu Nguyệt quay người lại nhìn Nhiếp Phong, nở nụ cười vô
cùng trong sáng:
“Trợ lý
Nhiếp này, việc anh nói Tổng giám đốc thích những cô gái xinh đẹp yêu kiều ở
đây ấy, là thật hả?”
“...”
Khóe miệng Nhiếp Phong khẽ run run.
Gì gọi
là “lấy đá đập chân mình”? Gì gọi là “tự làm tự chịu”? Chắc cũng chỉ đến thế
này là cùng thôi.
Đúng
lúc này, Tề Hạo cũng quay người thân thiết mỉm cười với anh...
A...
Nhiếp
Phong suy sụp đến nơi rồi!
Đừng...
đừng có nhìn tôi như vậy...
Nhiếp
Phong tự thề với lòng mình từ nay sẽ không bao giờ trêu chọc hai kẻ biến thái
này nữa! Ông trời ơi, cứu con với!
“Trợ lý
Nhiếp đúng là rất hiểu ý tôi”. Tề Hạo nói với Nhiếp Phong, nhưng ánh mắt lại
dán chặt vào cô nàng hồ ly đang chuẩn bị đào tẩu.
Kỷ Hiểu
Nguyệt bỗng phát hiện, đôi mắt vốn lạnh lùng của Tề Hạo đang bừng lên hai ngọn
lửa cháy bỏng, nhẹ nhàng hút Kỷ Hiểu Nguyệt vào một cơn mê loạn.
Lần đầu
tiên Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy đứng không vững, thần trí hỗn loạn, cô thấy cơ thể
trong phút chốc thiếu oxy nghiêm trọng!
Ánh mắt
tên biến thái này... là thế nào vậy!!!
“Tôi...
bây giờ tôi có thể đi...?”... Tìm phụ nữ cho anh không? Ba mươi sáu kế, chuồn
là thượng sách!
“Hiểu
Nguyệt...”. Ánh mắt Tề Hạo nóng rực, bước chân nhẹ nhàng tiến thẳng về phía mục
tiêu.
Nếu Kỷ
Hiểu Nguyệt không nghe nhầm, giọng anh hơi khàn, gợi cảm hơn bình thường. Ngọn
lửa trong mắt đã càng ngày càng cháy bỏng theo mỗi bước chân.
Anh...
anh... anh ta muốn làm gì?
Kỷ Hiểu
Nguyệt bất giác lùi lại, căng thẳng nhìn chằm chằm người đàn ông nguy hiểm
trước mặt. Mọi thứ xung quanh nhanh chóng mờ đi, chỉ còn khuôn mặt Tề Hạo đang
tiến lại càng lúc càng gần...
Thiếu...
thiếu oxy!
Kỷ Hiểu
Nguyệt cố gắng lùi về sau, nhưng phía sau là chiếc bàn trang trí. Không thể lùi
được!
“Kỷ...
Kỷ Hiểu Nguyệt!” Ánh mắt cô lộ rõ sự bối rối, làm ơn đừng gọi tên cô thân mật
như vậy trước đám đông được không?! Đến khi Kỷ Hiểu Nguyệt sực tỉnh, ý thức
được lời nói của mình ngốc nghếch thế nào, Tề Hạo đã nở nụ cười quyến rũ. Đôi
môi anh dừng lại cách cô chưa đầy ba centimet, đôi mắt sâu thẳm như thế giới ma
thuật giữ chặt cô ở bên trong. Cô như con vật nhỏ bị nhốt, đang ra sức đấu
tranh giãy giụa.
Tiếng
thở sâu liên tục vang lên. Ôi trời ạ, cô đang, đang...
Kỷ Hiểu
Nguyệt xấu hổ, giận dữ không nghĩ được gì ngoài việc đẩy mạnh Tề Hạo ra:
“Tôi...
tôi đau bụng quá!”
Đến cả
tìm lý do chạy trốn cũng thật đáng thất vọng! Kỷ Hiểu Nguyệt xấu hổ vội vàng bỏ
chạy khỏi đám đông.
Nhìn
bóng dáng cô hồ ly nhỏ biến mất, Tề Hạo ý cười càng tươi. Vừa rồi, anh ngửi
được một mùi hương nhẹ nhàng, hấp dẫn mê người tỏa ra trên cơ thể cô...
Nhiếp
Phong chứng kiến cảnh này được dịp tròn mắt, anh có nhìn nhầm không? Vừa rồi...
Tề Hạo giống như... muốn hôn tiểu khắc tinh? Trong bối cảnh này? Trước sự chứng
kiến của bao người?
Không,
không, không, Tổng giám đốc Tề chưa bao giờ làm những việc thiếu lý trí như
vậy. Nhưng cảnh anh vừa thấy nên giải thích thế nào đây?
Nghe
nói, tin đồn sau ngày hôm ấy lan truyền với tốc độ chóng mặt thế này: Cô phù
thủy nhỏ quyến rũ Tổng giám đốc Tề trước mặt rất nhiều người, còn có ý đồ không
đứng đắn với Tổng giám đốc nữa. Việc này có Nhiếp Phong làm chứng.
***
Kỷ Hiểu
Nguyệt nằm dài trên chiếc ghế ngoài bờ cát, nhắm mắt suy nghĩ.
Cô sai
rồi! Tên biến thái đó có gì tốt đẹp chứ! Đúng là điên nên cô mới thấy anh ta có
sức hút. Nhưng sao mỗi khi nhớ đến ánh mắt hôm đó, cô lại... cảm thấy rất khó
thở?
Chắc
chắn cô bị tên biến thái đó dọa rồi! Sau này phải tránh xa anh ta càng xa càng
tốt!
Cũng
may hôm nay tên biến thái này bận họp cùng ban lãnh đạo cấp cao của công ty nên
không có thời gian để ý đến cô. Nếu không cô thật sự không biết phải đối mặt
với anh như thế nào.
Nghe
nói đến tối lại có một bữa tiệc ngoài trời. Tiệc tùng! Đúng là vô vị! Hay là cô
giả vờ bị bệnh!
Kỷ Hiểu
Nguyệt đang suy mưu tính kế thì bỗng nhiên một bàn tay nhẹ nhàng bịt chặt lấy
mắt cô.
“Đoán
xem mình là ai nào?” Giọng nói ỏn ẻn không cần đoán cũng biết.
“Không
bỏ tay cậu ra mình sẽ đưa số di động của cậu cho Măng Mọc Sau Mưa đấy”. Kỷ Hiểu
Nguyệt lạnh lùng đáp.
Hoa Hồ
Điệp chán nản thở dài:
“Chẳng
đáng yêu chút nào! Đoán một chút thì cậu sẽ chết ư?”
“Sao
cậu lại ở đây?” Kỷ Hiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Vẻ mặt
Hoa Hồ Điệp sáng bừng, anh chàng tiếp tục trò úp mở:
“Cậu
đoán xem!”
Đôi mắt
phía sau cặp kính gọng đen khẽ nhíu lại, tóe ra tia nhìn sắc lạnh.
“Được
rồi, được rồi, mình nói là được chứ gì!” Hoa Hồ Điệp nhìn trái nhìn phải, sau
khi chắc chắn không có ai nghe lén mới nói đầy đắc ý: “Giờ mình đang là người
phát ngôn tạm thời của “Chàng trai vàng” An Húc Dương. Vì thế sao lại không thể
đến đây?”
“Nói
chuyện chính đi!”
Hoa Hồ
Điệp bĩu môi, mất hứng tiếp tục nói:
“Vì
mình nói cho An Húc Dương biết cậu đi theo phục vụ các lãnh đạo cao cấp của
công ty ở đây nên An Húc Dương đã cố gắng vượt mọi khó khăn đưa đoàn làm phim
đến. Cậu ấy nói muốn được thấy cậu, còn mình đến là để được thấy Tổng giám đốc
Tề. Như vậy chả phải vẹn cả đôi đường ư? Hôm nay cậu ấy có lịch quay nên không
thể ra ngay được, cậu ấy bảo mình đến báo trước với cậu một tiếng”.
Ánh mắt
Hoa Hồ Điệp đột nhiên sáng ngời, miệng vẫn thao thao bất tuyệt:
“Nói gì
thì nói, An Húc Dương đúng là rất tuyệt vời! Vì cậu mà cậu ấy chạy hết nửa vòng
trái đất, đàn ông như vậy hiếm lắm đấy. Là chị em với nhau, mình chỉ muốn tốt
cho cậu, cậu nên suy nghĩ kỹ trước khi quyết định nhé!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt gõ mạnh vào đầu Hoa Hồ Điệp:
“Cậu ít
háo sắc thôi! Mất mặt quá đi mất!”
Hoa Hồ
Điệp không cam lòng kêu lên ầm ỹ: “Ai háo sắc chứ, mình cũng vì muốn tốt cho
cậu thôi!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt nhớ An Húc Dương đang ở nước ngoài chụp ảnh, sao bỗng nhiên lại chạy đến
đây? Liền sau đó cô nghe Hoa Hồ Điệp hô lớn:
“Nhìn
kìa, nhìn kìa! Mình biết cậu ấy sẽ không đợi được đến lúc chụp hình xong đâu!
An Húc Dương đến rồi kìa!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt nheo mắt nhìn theo hướng Hoa Hồ Điệp chỉ. Dưới ánh mặt trời chói chang,
một anh chàng đẹp trai cao lớn đang đi ngược nắng, chiếc áo khoác mỏng màu vàng
nhạt tung bay trong gió khiến anh nổi bật như thiên sứ. Mái tóc dài mềm mại bay
bay, đôi mắt sâu phảng phất màu xanh, hòa cùng màu của biển trời.
“Hiểu
Nguyệt!” Khuôn mặt tươi cười ngược nắng tỏa sáng.
Hoa Hồ
Điệp biết điều nhường không gian lại cho hai người, anh chàng vốn không thích
làm kỳ đà. Lúc đi còn không quên nói bên tai Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Cố
gắng tận dụng nhé!”
“Cố cái
đầu cậu ấy!” Kỷ Hiểu Nguyệt muốn gõ vào đầu anh chàng mà không kịp, lần này Hoa
Hồ Điệp thoát nhanh hơn thỏ.
“Hai
ngày nay không được nghỉ ngơi chắc em mệt lắm?” An Húc
Dương quan tâm hỏi.
Có thể
thấy miệng lưỡi tên Hoa Hồ Điệp này đưa tin nhanh đến mức nào. Nếu An Húc Dương
điều gì cũng biết thì cô còn cần giải thích gì nữa.
“Em vẫn
khỏe. Sao anh lại ở đây? Không phải anh vẫn chưa quay hình xong sao?” Kỷ Hiểu
Nguyệt ngồi dậy hỏi.
An Húc
Dương mỉm cười, nhẹ ngồi xuống bên cạnh cô:
“Mọi
việc gần như hoàn thành rồi, chỉ còn vài phân đoạn quay cảnh biển ở cuối thôi.
Mà cảnh biển thì quay ở đâu chẳng giống nhau”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt nhún vai mỉm cười, không biết phải tiếp tục nói chuyện gì cùng anh.
Dù biết
anh là Bạch Sùng Tước trước đây cô từng quen, nhưng nghĩ đến thân phận đại minh
tinh của anh, Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
“Cái
này tặng em!” Trong lòng bàn tay An Húc Dương là một chú sao biển nhỏ nhắn được
chế tác từ pha lê tinh xảo, sáng lấp lánh.
“Là đạo
cụ dùng lúc quay quảng cáo, cũng không đắt tiền lắm nhưng anh thấy nó rất đáng
yêu. Anh nghĩ hẳn là em sẽ rất thích nên lén mang ra đây”. An Húc Dương vừa nói
vừa cười rất tươi.
“Sao
anh biết em sẽ thích?”
“Bởi vì
em luôn thích sưu tầm những đồ vật nhỏ nhắn. Anh nhớ ngày trước có lần vì muốn
lấy ngôi sao nho nhỏ trên cây thông Noel, nửa đêm em đã mò vào thư viện...” An
Húc Dương dịu dàng kể lại kỷ niệm của những ngày xa xưa.
“Sao anh
biết?” Hiểu Nguyệt đến tận lúc này vẫn cho rằng việc cô làm ngày đó “thần không
biết quỷ không hay”!
“Vậy em
nói xem vì sao tối hôm ấy con chó dữ trước cửa thư viện đột nhiên không sủa?”
Anh lại cười giải thích.
Ối
trời...
Chuyện
cũ như một thước phim cổ chầm chậm tua ngược trong suy nghĩ của hai người. Đồng
thời cũng đem lại cho họ cảm giác thân thuộc của thời xa xưa từng chút, từng
chút một.
Dưới
ánh mặt trời, bên bờ cát trắng xóa cùng nước biển xanh trong, hai người sóng
vai nhau bước thật chậm, tiếng cười cũng trải khắp một vùng không gian rộng
lớn.
Vừa họp
xong, Tề Hạo liền nhanh chóng đi tìm Kỷ Hiểu Nguyệt. Nhưng đập vào mắt anh là
hình ảnh Kỷ Hiểu Nguyệt và An Húc Dương đang sóng vai ngồi trên bờ cát, ánh
hoàng hôn dịu dàng nhuộm vàng bóng hai người bọn họ, kéo dài trên cát.
Ánh mắt
Tề Hạo phút chốc lạnh như băng.
Được
lắm! Mới xểnh ra một lúc mà bà xã đã dám “ngoại tình”!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT