“Mình
sai rồi, đừng giận nữa. Hay thế này đi, tối nay mình mời cậu ăn, đến Lan Quế
Phương, thế nào?” Hoa Hồ Điệp rất biết điều, ai bảo anh chàng là tỷ muội tốt
nhất của Kỷ Hiểu Nguyệt chứ!
Đúng
vậy, là tỷ muội tốt nhất! Hoa Hồ Điệp cũng giống mọi người, rất thích trai đẹp
và vì thế rất có hứng thú với vị Tổng giám đốc này, bởi anh chàng vẫn chưa có
bạn trai.
Hơn
nữa, tên thật của anh chàng là Hồ Điệp.[1]
[1].
Tên Thật của anh chàng là Hồ Điệp (蝴 蝶)nhưng
Kỷ Hiểu Nguyệt Thường gọi là Hoa Hồ Điệp (花 蝴 蝶,
Hồ Điệp ở đây nghĩa là con bướm) để trêu chọc giới tính của anh chàng.
Đúng
vậy, anh chàng là GAY.
Kỷ Hiểu
Nguyệt liếc xéo, ầm ừ mấy tiếng, ý rằng đồng ý. Cô cũng mong mau đến giờ tan
làm để đi đập phá một trận, giải tỏa cơn giận vì bị giáng cấp ngày hôm nay.
***
Vừa đến
Lan Quế Phương, di động của Kỷ Hiểu Nguyệt đã kêu ầm lên mãi không chịu dứt.
“Mẹ?”
Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức cảm thấy đau đầu, yếu ớt day day hai bên thái dương. Mẹ
cô mà gọi điện thoại thì có một chuyện duy nhất, đó là…
“Hiểu
Nguyệt à, hôm qua mẹ đã gặp bạn trai của con gái lớn cô ba con đó, cậu ta nói
có một người bạn, điều kiện cũng không tệ lắm…” Mẹ Kỷ bắt đầu lải nhải.
Kỷ Hiểu
Nguyệt đưa tay lên ôm đầu, quyết định dùng biện pháp mạnh.
“Mẹ,
con có bạn trai rồi”. Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên buông một câu có thể xem là kinh
thiên động địa.
“Cái
gì? Lúc nào vậy?” Đầu bên kia bàng hoàng kinh ngạc.
Bên
này, Hoa Hồ Điệp đang sặc nước trái cây. Thật sao? Không phải chứ? Sao anh
chàng lại không biết? Kỷ Hiểu Nguyệt trừng mắt làm Hoa Hồ Điệp lạnh cả người.
Không… không phải nói mình đấy chứ? Không được, người ta còn trong sáng lắm!
Nỗi sợ
hãi hiện rõ trên gương mặt Hoa Hồ Điệp, anh chàng vừa lắc đầu vừa lùi về phía
sau.
Kỷ Hiểu
Nguyệt dữ tợn mấp máy môi:
“Không
qua đây thì cậu chết chắc đấy!”
Hoa Hồ
Điệp bị ánh mắt Kỷ Hiểu Nguyệt bóp ngạt, hậm hực đi đến. Hức, ai bảo giờ cô
nàng không đeo kính. Ánh mắt ấy, chẹp chẹp, thật là thu hút, nó có thể giết
chết cả những linh hồn trong sáng lẫn không trong sáng n lần! Cho nên, thất bại
này của anh chàng cũng không có gì đáng xấu hổ cả, phải không?!
Kỷ Hiểu
Nguyệt kéo Hoa Hồ Điệp lại, nhét di động vào tay. “Bạn trai mới” Hoa Hồ Điệp
đành miễn cưỡng nhậm chức:
“Cháu
chào bác gái! Cháu là Văn Cường…”
“!@#$%!@#$......”
(Đây là lúc trí tưởng tượng tha hồ được phát huy, chỉ biết mẹ Kỷ đang đặt ra
hàng loạt những câu hỏi ngớ ngẩn).
Ở một
góc khác, dưới ánh đèn rực rỡ, một dáng người cao ráo đột nhiên đứng lên, Lan
Quế Phương cũng vì thế mà như nhỏ lại. Bầu không khí vốn mờ ảo bị vẻ lạnh lùng
toát ra từ con người anh ta làm đông cứng trong nháy mắt. Ánh mắt mọi người
trong nhà hàng đều bị hút về phía người ấy. Kỷ Hiểu Nguyệt thích thú cầm đồ
uống lên, vừa uống nước chanh vừa xem kịch vui. Dù sao cũng đã có Hoa Hồ Điệp
ứng chiến rồi, chắc trong khoảng một tháng tới, mẹ sẽ không làm phiền cô nữa.
Âu phục
được cắt đúng kiểu làm nổi bật dáng người cao ráo thanh mảnh của chàng trai,
dưới ánh đèn, khuôn mặt như được chạm khắc tỉ mỉ, vầng trán cao khiến anh càng
thêm tuấn tú. Đôi mắt lạnh lùng dừng lại trên khuôn mặt của cô gái xinh đẹp
ngồi phía đối diện, giọng nói bỡn cợt, lạnh như băng:
“Tôi đã
nói từ trước rồi, đừng nhắc đến việc kết hôn với tôi. Giờ cô đã nói, cho nên…”
Chàng
trai cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô gái, khóe môi nở nụ cười đầy mê hoặc
nhưng cũng thật xấu xa:
“Chúng
ta kết thúc tại đây”.
“Tề
Hạo!” Cô gái xinh đẹp lo lắng đứng dậy, giữ chặt lấy cánh tay chàng trai, mắt
ngấn nước nhìn anh. “Đừng mà, sau này em sẽ không bao giờ nhắc đến việc kết hôn
nữa, được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT