Nam Thừa Diệu cùng ta dùng qua bữa tối, sau đó liền rời đi, mặc dù đã đại thắng, nhưng vẫn
còn rất nhiều công việc chờ hắn xử lý.
Trong lòng chán nản, lại càng
không muốn một mình buồn bã ở trong phòng, nên đi tìm Liễm, nhưng lại
không thấy hắn, vì thế ta đành phải một mình bước đi trong nền tuyết
trắng mà chẳng có mục đích gì.
“Vương Phi!” Một tiếng gọi trong vắt
vang lên từ phía sau, tiểu cô nương dáng vẻ khoảng chừng năm sáu tuổi,
mặc váy áo đỏ hồng, nhảy chân sáo chạy đến trước mặt của ta.
Ta nhớ
cô bé này gọi là Linh nhi, là nữ nhi của quản gia lo việc trong quan phủ Nghiệp Thành, bởi vì trong cả quan phủ chỉ có một cô bé nhỏ nhắn này,
cho nên chính là niềm vui của mọi người, Nam Thừa Diệu cũng có ý bảo nha hoàn thường xuyên đưa cô bé đến giúp vui cho ta.
Nhìn thấy một em bé phấn trang ngọc tác *da trắng mịn như phấn, khuôn mặt như được mài từ
ngọc*, ngay cả khi nỗi lòng đang ứ đọng thì đến cùng ta vẫn chậm rãi cúi người, mỉm cười, sờ sờ vào khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô nhóc,
dịu dàng nói: “Linh nhi ngoan, có lạnh hay không?”
Tiểu Linh nhi lắc
lắc đầu, giọng nói nhỏ bé: “Không lạnh ạ. Vừa rồi Linh nhi cùng phụ thân đi mua đồ dùng, gặp được Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ ấy bảo Linh nhi trao cái
này cho người.”
Cô bé vừa nói xong, vừa lấy từ trong ngực áo ra một
chiếc khăn tay, đáy lòng ta đột nhiên nặng trĩu, trên chiếc khăn tay
trắng như tuyết kia thêu một nhành Ngạo Tuyết Hàn Mai (1), bên cạnh đề
hai câu thơ —Sơ ảnh hoành tà thuỷ thanh thiển, Ám hương phù động nguyệt
hoàng hôn. (2)
Đó là chiếc khăn tay chưa từng rời khỏi người Sơ Ảnh, là một cặp với khăn tay của Ám Hương.
Ta cố gắng không để cho sự lo âu của mình hù doạ Tiểu Linh nhi, nhưng vẫn
không thể chế ngự được sự nôn nóng trong giọng nói: “Linh nhi, chiếc
khăn này là Tiểu Ngọc tỷ tỷ nào đưa cho em? Hiện tại nàng đang ở đâu?”
“Chính là Tiểu Ngọc tỷ tỷ ở thương hội Đổng Ký, trước kia, mỗi lần cùng phụ
thân tới thương hội mua đồ, tỷ ấy đều cho Linh nhi ăn kẹo đường, rất
ngon nha.”
Ta hiểu ra Tiểu Ngọc tỷ tỷ ở trong lời nói của Linh nhi
hơn phân nửa chính là Đạt Ngọc, hiện tại, có lẽ Sơ Ảnh cũng ở trong tay
nàng, chỉ là, ta không biết đến cùng thì nàng bắt giữ Sơ Ảnh là vì điều
gì.
“Linh nhi có biết hiện tại Tiểu Ngọc tỷ tỷ ở đâu không? Nàng còn nói điều gì nữa?”
“Tiểu Ngọc tỷ tỷ nói, đây là bí mật giữa tỷ ấy và Linh nhi, chỉ có thể nói
với Vương Phi, không được để phụ thân biết. Tỷ ấy còn nói giờ hợi khuya
hôm nay sẽ chờ người ở Thanh Mộc Nhai bên ngoài cửa Nam của Nghiệp
Thành, nói rằng người phải một mình dẫn theo Minh ca ca cùng đi, Vương
Phi, Minh ca ca ở chỗ này sao? Tại sao Linh nhi không nhìn thấy huynh
ấy?”
Ta hơi nhắm mắt lại, mục đích của Đạt Ngọc đã rõ ràng, không
biết bằng cách nào mà nàng lại có thể bắt giữ Sơ Ảnh, sau đó muốn lợi
dụng Sơ Ảnh và ta để trao đổi tính mạng của người trong lòng.
Chỉ là, thiên hạ to lớn, ta biết đi đâu tìm Đổng Minh cho nàng?
“Vương Phi, buổi tối Linh nhi có thể đi chơi với người không?”
Giọng nói của Tiểu Linh nhi cắt đứt dòng suy nghĩ của ta. Thoáng lấy lại bình tĩnh, cố ép bản thân phải mỉm cười nhẹ nhàng: “Linh nhi đã hỏi Tiểu
Ngọc tỷ tỷ chưa? Nàng nói thế nào?”
Tiểu Linh nhi bĩu môi: “Tiểu Ngọc tỷ tỷ không cho, tỷ nói, chỉ để một mình Vương Phi dẫn theo Minh ca ca
đến đấy vào giờ hợi, nếu như có nhiều người hoặc là trễ một khắc thì tỷ
sẽ mất hứng.”
Ta khẽ thở dài, đưa tay sờ lên bím tóc đen bóng của
Tiểu Linh nhi: “Linh nhi cũng nghe thấy đấy, khuya hôm nay ta không thể
mang em theo, nếu không Tiểu Ngọc tỷ tỷ sẽ tức giận.”
Ta không trở về phòng mình mà đi tìm Liễm, Đổng Minh đã không còn ở trên đời và dưới
bầu trời rộng lớn này. Ta không có cái gì có thể đổi lấy Sơ Ảnh từ Đạt
Ngọc. Như vậy, thay vì phải tự mình độc thân tiến đến, bị động chờ nàng
xử lý, không bằng mang theo Liễm có võ nghệ trác tuyệt ở bên người sẽ
thuận tiện cho việc ứng phó hơn, võ nghệ của những người như Đạt Ngọc
đều thấp kém, bằng với khả năng của Liễm chỉ cần ẩn nấp là được, bọn họ
nhất định sẽ không phát hiện.
Nhưng mà, Liễm lại đi vắng như cũ, ta
suỹ nghĩ một lúc, trực tiếp bước đến quân doanh, thật không ngờ, ngay
đến Nam Thừa Diệu cũng không có, nghe thị vệ đóng giữ nói, bởi vì tuyết
rơi nhiều suốt mấy ngày hôm nay, con đường thông thương với Kinh thành
đã bị phong bế, hắn đã dẫn theo Tần Chiêu và Liễm cùng với một đám quân
sĩ đi dò đường.
Mắt thấy sắc trời cứ từng chút tối xuống, giờ hợi đã sắp đến, mà vẫn không biết đến lúc nào bọn họ mới trở về.
Trong lòng hỗn loạn, thoáng lấy lại bình tĩnh, trong lúc này cũng không thể
tìm ra bút mực, nếu trở về quan phủ e rằng sẽ không kịp thời gian, vì
thế ta chỉ có thể nhắn lại với tên thủ vệ kia: “Hiện giờ Bổn cung có
chuyện quan trọng cần phải ra ngoài, nếu như Tam điện hạ và Mộ Dung Liễm tướng quân trở về, làm phiền ngươi trước tiên phải nói với bọn họ đến
Thanh Mộc Nhai tìm ta, không được mang theo người.”
——— ———————–
(1) Ngạo tuyết hàn mai: Mọi người vào link bên dưới nhá. Đẹp cực!!!!