Nam Thừa Diệu không ở trong phủ, vì thế Tần An liền dẫn mẫu thân tới chính sảnh, tự mình hầu ở một bên.
Thấy ta đến, sau khi hắn hành lễ liền lui xuống, để lại thời gian cho ta
cùng mẫu thân hàn huyên, chỉ phân phó nha hoàn cẩn thận hầu hạ.
Mẫu thân mang theo Ám Hương đứng dậy hướng ta cúi chào: “Tham kiến Tam Vương phi.”
Ta vội nâng người dậy: “Đã không còn người ngoài, mẫu thân còn đối với nữ
nhi như vậy, là muốn Thanh nhi trong tâm không thanh thản sao?”
Mẫu thân ngồi thẳng lên, nghiêm mặt nói: “Bất luận khi nào, lễ vua tôi cũng không thể bỏ. Huống chi hiện giờ, Mộ Dung gia lại càng không để đi sai
một bước, không có cớ để người khác nắm lấy bím tóc.”*ý nói chỗ sơ hở*
Ta thấy thần sắc mẫu thân không giống như ngày xưa, rất nghiêm túc, không khỏi hỏi qua: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mẫu thân nhẹ nhàng thở dài: “Diễm nhi đã trở lại.”
Điều này ta có thể đoán được, nhưng mà lại không ngờ, giọng nói mẫu thân có phần nặng trĩu.
Ta suy nghĩ một chút, mỉm cười mở miệng: “Mẫu thân còn chưa nhìn qua chỗ ở của con, không bằng để Thanh nhi đưa người về Mặc Các nghỉ một lát,
người xem có được không?”
Trong mắt mẫu thân mang theo ý tán thưởng, mỉm cười hướng ta gật gật đầu.
Tới Mặc Các, Thi Tình, Hoạ Ý dâng trà xong, liền lui ra ngoài, trong phòng
chỉ còn lại mẫu thân cùng ta, ngoài ra còn có Sơ Ảnh, Ám Hương cùng Bích Chỉ, đều là người Tướng phủ.
Bích Chỉ hầu hạ mẫu thân nhiều năm, xưa nay thận trọng lanh lợi, tinh tế đánh giá qua gian phòng, lại hướng ra hành lang bên ngoài cửa sổ nhìn, chắc chắn không có người, mới trở
về gật đầu với mẫu thân.
Trong phòng rất yên tĩnh, ta nghe thấy tiếng thở dài của mẫu thân vang lên bên tai: “Diễm nhi mang thai.”
Ta hơi kinh hãi, đôi mắt nhìn về phía mẫu thân, ánh mắt của nàng thật sự
lo lắng, không hề giống như đang nói đùa, chuyện lớn như vậy, cũng không thể nào dùng để nói đùa.
Chính là, ta cũng không rõ, ngay cả khi nét lo âu trên mặt mẫu thân là thật, nhưng đôi mày của người mặc dù
đang cố hết sức kiềm chế vẫn không giấu được sắc mặt vui mừng, là vì cái gì?
Trầm ngâm một lát, ta trực tiếp hỏi: “Có phải đã biết phụ thân của đứa trẻ là ai?”
Mẫu thân gật đầu, ngừng sau một lát, mới mở miệng nói, mang theo chút thở dài: “Lả đương kim Thái tử điện hạ, Nam Thừa Miện.”
Lúc này đây, bản thân ta cũng không quá mức kinh ngạc, tuy rằng không ngờ
chính là Thái tử, nhưng điều này cũng giải thích được vì sao giấu bên
dưới đôi mày mẫu thân là sắc mặt vui mừng.
Thái tử chưa thành
thân, nếu Diễm nhi thực có thể thuận lợi gả vào Đông Cung, Mộ Dung gia
có thể nói là một thời thịnh cực. Hai nữ nhi, một gả cho Tam điện hạ,
người được Thánh thượng cưng chìu, người kia lại rất có khả năng là
Hoàng hậu tương lai.
Nhưng mà, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn như vậy, không phải ai cũng có thể tiếp nhận. Trong lòng ta than nhẹ.
Mẫu thân cũng không chú ý tới vẻ trầm mặc của ta, tiếp tục không nén được
vui mừng đã mở miệng: “Diễm nhi, đứa trẻ này thật càn quấy, đêm qua Thái tử tự mình đưa nàng hồi phủ, ta còn không thể tin được. Nhưng ta thấy
Thái tử điện hạ đối với nàng thật sự tốt, tuy rằng, người đã làm Diễm
nhi mang theo cốt nhục của người trong bụng. Nhưng cuộc sống sung sướng, có người săn sóc này không dễ gì mà có được.”
Ta im hơi lặng tiếng như trước, nghe giọng nói của mẫu thân tiếp tục truyền đến.
“Nghe Diễm nhi nói, bọn họ bất ngờ gặp mặt trong hội Thượng Nguyên ngắm đèn
vào năm trước, cả hai đều có tình ý, vốn là đợi Thái tử điện hạ chính
thức xin Hoàng thượng ban hôn, lại không ngờ thánh ý, trước đem nàng tứ
hôn cho Tam điện hạ. Sự tình đột nhiên, nàng nhất thời cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ mang theo Ám Hương, suốt đêm đào hôn, đến nhờ cậy Thái
tử.”
Mẫu thân bỗng nhiên nở nụ cười: “Cũng khó trách, phụ thân
con phái bao nhiêu người đi tìm mà vẫn không được, thì ra là trốn ở Đông Cung, có Thái tử điện hạ chủ tâm bao che, tìm không thấy cũng là tất
nhiên.”
Có lẽ thấy ta luôn luôn trầm mặc, mẫu thân dần dần thu
lại ý cười, nắm tay ta nói: “Thanh nhi, mẫu thân biết con uỷ khuất,
chuyện này nói đến cùng cũng là do Diễm nhi hồ nháo. Nhưng con cũng
không cần cùng nàng tính toán, nàng dù sao cũng là muội muội của con,
lại không hiểu chuyện.”
Ta lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Diễm nhi hiện giờ thế nào?”
Mẫu thân nghe vậy, đôi mày chau lại: “Nếu có thể gà vào Đông Cung, nàng
hiển nhiên là tốt. Nếu không thể, cả đời này của nàng, chỉ sợ sẽ bị phá
huỷ.”
Ta không nói gì, mà Sơ Ảnh nhịn không được hỏi: “Diễm tiểu
thư không phải đã mang thai cốt nhục của Thái tử điện hạ sao, như thế
nào lại không thể gả vào Đông Cung?”
Mẫu thân không trách mắng
nàng nói chen vào, lại cũng không để ý đến nàng, chính là lặng lẽ nhìn
ta, sau một lúc, cuối cùng than nhẹ, mở miệng phân phó Bích Chỉ dẫn Sơ
Ảnh cùng Ám Hương ra ngoài cửa xem chừng, nắm lấy tay ta nói:
“Thanh nhi, mẫu thân ta cũng không gạt con, hiện giờ không phải chỉ cần Thái
tử điện hạ chịu cưới thì Diễm nhi liền có thể gả vào Đông Cung. Mộ Dung
gia trong triều thế lớn, Thánh thượng đã có lòng nghi kỵ, Mộ Dung gia đã có một nữ nhân là Vương phi, có lẽ ông ta cũng không muốn Mộ Dung gia
lại có thêm một nữ tử trở thành Thái tử phi. Nếu suy đoán của chúng ta
không sai, cho dù trong bụng Diễm nhi mang hài tử như vậy, nhưng rất có
thể không tới lượt nàng được gả cho Thái tử điện hạ, hoàng thượng có thể nhằm vào việc nàng mất đi phẩm hạnh, lấy cớ không thể gánh vác được
trọng trách Thái tử phi.”
Ta nhìn mẫu thân, lẳng lặng mở miệng:
“Phụ thân, mẫu thân nếu đã có thể nhìn thấu việc này, cần gì phải để
Diễm nhi nhập Đông Cung, đưa nàng, và đưa cả gia tộc Mộ Dung vào than
lửa.”
Mẫu thân gần như không thể tin nhìn ta, sau một lúc lâu,
quay đầu lại nhìn, giọng nói mang theo chua xót: “Thanh nhi, ta và phụ
thân luôn hổ thẹn với con, chúng ta thực xin lỗi. Cũng khó trách khi con có thể hiểu lầm chúng ta. Con cho là, phụ thân của con và ta là vì
quyền thế mà cam nguyện đem nữ nhi của mình đổi lấy phải không? Con sai
lầm rồi! Nếu không phải Diễm nhi và Thái tử điện hạ tình thâm nghĩa
nặng, mà nàng lại mang cốt nhục của ngưởi, ta đây trăm triệu lần cũng
không muốn vì chuyện này mà thừa nước đục thả câu. Cửa nhà quyền quý
thâm sâu, ta bất đắc dĩ để một nữ nhi trong đó, sự uỷ khuất của con, ta
và phụ thân con đều có thể nhìn thấy, như thế nào lại nguyện ý để Diễm
nhi tiếp tục vào cửa Thiên gia?”
Mẫu thân nói xong, nước mắt thi
nhau chảy xuống: “Có phụ mẫu nào mà không hy vọng nữ nhi của mình cả đời suôn sẻ, nhưng gia đình chúng ta như vậy, có đôi khi, rất nhiều chuyện
đều thân bất do kỷ. Hiện giờ Diễm nhi đã lâm vào cái dạng này, ngoại trừ Thái tử, còn có nhà nào chịu nàng? Cho dù đối phương bởi vì quyền thế
của Mộ Dung gia chúng ta mà cưới nàng, nhưng sẽ đối đãi với nàng như thế nào đây? Muội muội của con không phải là người từng trải, vốn tính khí
cao ngạo như vậy, ta sợ nàng đến lúc đó sẽ chịu không nổi…”
Giọng nói mẫu thân nghẹn ngào, không thể tiếp tục nói, mà ta lúc này lại tự trách mình thật nhiều.
Ta như vậy là làm sao, chẳng lẽ vì thời gian ở cùng Nam Thừa Diệu quá lâu, cũng giống như hắn nghi ngờ quá nhiều, bất luận người nào cũng không
tín nhiệm, cho nên hiện giờ, thậm chí ngay cả phụ mẫu của mình cũng nghi kỵ, không duyên không cớ làm cho mẫu thân thương tâm như vậy.
Vội cầm khăn tay giúp mẫu thân lau đi nước mắt, bản thân cũng không kìm nổi nước mắt cùng hối hận: “Là Thanh nhi sai rồi, mẫu thân không cần phải
thương tâm, là Thanh nhi sai.”
Mẫu thân nhìn ta không ngừng lắc đầu, nước mắt vẫn như trước thi nhau rơi xuống.
Ta kìm nén nước mắt, cố gắng mỉm cười: “Khổ tâm của mẫu thân con hiểu
được, Diễm nhi thân là muội muội của con, tất nhiên con sẽ không để nàng chịu uỷ khuất. Đợi Tam điện hạ hồi phủ, Thanh nhi nhất định cầu Điện hạ hướng Thánh thượng nói hộ, có thể thành toàn cho nhân duyên của Diễm
nhi cùng Thái tử điện hạ…”
Lời của ta còn chưa dứt, mẫu thân đã gắt gao ôm ta trong lòng, khóc không thành tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT