"Tiểu Sênh Sênh." Diệp Niệm Sênh vẫn còn đang ở trong mộng, đã bị điện thoại của anh họ Hoắc Phàm đánh thức.
"Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi em như vậy." Diệp Niệm Sênh bất đắc dĩ dụi dụi mắt, uể oải nói.
"Tiểu Sênh bắt nạt anh, anh phải đi nói cho cô biết."
"Anh hai, cuối cùng anh muốn gì hả?" Người khiến Diệp Niệm Sênh đau đầu nhất trên đời này chính là anh họ Hoắc Phàm của cô. Trước mặt người ngoài, thậm chí chỉ cần có người lớn, anh đều khiêm tốn lễ độ, chỉ ở trước mặt cô, tên phúc hắc anh ta mới lộ nguyên hình. Cũng chỉ có anh, mới có thể khiến Diệp Niệm Sênh luôn lạnh nhạt như nước phải nổi trận lôi đình. Từ nhỏ đến lớn, cô đều ngang bướng, sống chết đấu trí đấu dũng với anh họ.
Thật vất vả chờ đến bốn năm trước, anh đi New York du học, Diệp Niệm Sênh mới được giải phóng. Nhưng nhỉ cần vị Đại Thiếu hoa tâm kia rảnh tay một chút, sẽ lập tức gọi điện thoại về.
"Anh chia tay."
Không ngoài dự đoán của Diệp Niệm Sênh chút nào, cô khẽ mỉm cười, "Thật sự vô cùng may mắn, lại thêm một nữ đồng bào nữa thoát khỏi móng vuốt của anh."
"Diệp Niệm Sênh, em có phải đứa em gái vừa dễ thương vừa duyên dáng lúc trước của anh không vậy."
"Được rồi được rồi, rút một điếu thuốc, uống chút rượu, ngày mai mặt trời sẽ không mọc từ đằng Tây." Diệp Niệm Sênh cười đùa, rất lâu về trước thì may ra cô còn có thể an ủi mấy câu, chỉ là Hoắc Phàm chia tay nhiều lần, cô cũng tê liệt rồi, thấy cũng không lấy làm lạ.
Theo Diệp Niệm Sênh thấy, không phải Hoắc Phàm đang chia tay với phụ nữ, mà là đang chuẩn bị chia tay với phụ nữ.
Hoắc Phàm cũng không nói mãi chuyện này không ngừng, mà lại đổi giọng: "Tiểu Sênh Sênh, ngày mai ra sân bay đón anh, bây giờ anh lên máy bay trở về Thượng Hải. Chuyện này đừng nói trước cho cô chú biết, vậy nha. Ba mẹ anh cũng không được biết."
"Cái gì?" Diệp Niệm Sênh kêu to. "Rốt cuộc anh trở về làm gì? Thần thần bí bí."
"Trở lại chữa vết thương tình cảm. Không nói với em nữa, cứ như vậy trước đã."
"Này, anh..." Khi vẫn còn muốn nói gì đó, đầu dây bên kia đã cúp điện thoại, "Hoắc... Phàm..." Diệp Niệm Sênh nghiến răng nghiến lợi đọc tên anh, lần nào cũng vậy, không đợi cô nói xong đã cúp máy.
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Niệm Sênh đang chuyển, chợt phát hiện laptop của mình vẫn bình an nằm bên kia giường, cô cảm thán rằng tư thế ngủ của mình cũng không quá tệ, không đá laptop xuống, chuẩn bị sửa lời ca một lần nữa.
Khi nhìn lại lời bài hát này, Diệp Niệm Sênh bỗng nhiên rất thích câu kia, em là nắng gắt trên bầu trời, em là ánh trăng đẹp nhất.
Cô mở hòm thư lên, sau đó nhấn trả lời, sau khi nhập lời bài hát, cô không nhịn được lại đánh thêm vài chữ: Nếu thấy không được thì không cần dùng, hoặc bảo em sửa lại, em đều không quan tâm, sau đó cô nhấp chuột vào nút gửi.
"Thật ra thì nếu như hát em là nắng gắt trên trời, hòa tan trái tim anh cũng rất vần." Diệp Niệm Sênh mỉm cười nói một mình, "Mộ Thiên Ca, giọng hát của anh hay nhất trên đời, em hi vọng có thể được nghe anh hát trọn đời trọn kiếp."
Khi nói đến câu này, cô nhấp chuột vào bên phải, trên trang mạng hiện lên: Bạn đã trả lời một email thành công.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Niệm Sênh lái xe đến sân bay Phổ Đông, hôm nay sân bay có vẻ có rất nhiều người.
Hôm nay Diệp Niệm Sênh mặc áo khoác xám tro dài cùng áo len hở cổ kết hợp với giày bó xám tro, ra khỏi cửa vẫn không rời mũ lưỡi trai như trước, đứng ở cửa chờ điện thoại của Hoắc Phàm, vốn Diệp Niệm Sênh có thể đi uống cà phê, nhưng cô không biết thời gian cụ thể máy bay của Hoắc Phàm đến, rối rắm mãi, cô vẫn quyết định chờ ở chỗ này.
Ghé vào rào chắn, vào lúc cô đang ngẩn người, đột nhiên có một đám người xông lên từ phía sau, trong tay cầm theo khẩu hiệu và quà tặng.
"Anh Ca" "Mộ Thiên Ca" Giọng nữ vô cùng kích động phát ra từ trong đám người.
Nghe được cái tên này, trái tim nhỏ của Diệp Niệm Sênh khẽ run lên, hôm nay anh... đến Thượng Hải sao, sao cô lại không biết.
Khi vẫn còn đang thất thần, bảo vệ sân bay đã vây quanh một chàng trai tuấn mỹ như thần, cho dù đeo kính và khẩu trang che mặt, nhưng Mộ Thiên Ca vừa xuất hiện đã khiến cả sân bay bùng nổ chỉ trong nháy mắt.
Diệp Niệm Sênh chỉ cảm thấy mình cũng bị đám người phía sau chen lấn đến không thở nổi, nhưng mà không biết là anh thì thôi, biết là Mộ Thiên Ca rồi, Diệp Niệm Sênh đương nhiên sẽ không cứ tránh ra như vậy, cô cũng là fan trung thành của anh.
Chỉ là lúc này, cô lại đứng giữa rất nhiều người hâm mộ nhìn thấy anh, không gần như mấy lần trước, cho nên cô chợt cảm thấy thế giới của mình và anh cách nhau thật xa. Có lẽ lời ca kia nên đổi thành "anh là nắng gắt trên bầu trời, em là ánh trăng dưới đất, khoảng cách giữa trời và đất thật sự rất xa" [1]
"Anh Ca. Em yêu anh."
"Đẹp trai quá."
"Nếu có thể được làm bạn gái anh thì thật tốt."
"Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa."
"Thật sự nhớ giọng hát của anh."
Tai phải và tai trái của Diệp Niệm Sênh đầy những lời ca tụng anh của các cô gái, vốn mừng rỡ vì thấy anh từ xa, lại bị cảm giác mất mát bao phủ. Bởi vì cô nhớ lại mấy hôm trước thấy trong tiểu thuyết "Trái tim anh không phái sắt đá" của Lam Chi Noãn có một câu như thế này: Người yêu anh rất nhiều, tôi chỉ là một người tầm thường nhỏ bé trong số đó.
Khi đang chuẩn bị xoay người rời đi, Diệp Niệm Sênh vẫn không nhịn được ngẩng đầu đưa mắt hướng về phía có anh.
Lần này dừng lại, khiến đôi mắt cô không thể rời khỏi anh nữa.
Mộ Thiên Ca vốn chỉ định chào hỏi fan cho có phép, lại vô tình thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng vì cô cúi đầu, nên anh cũng không chắc chắn. Khoảnh khắc anh tháo mắt kính xuống để nhìn cho rõ, vừa hay cô cũng ngẩng đầu.
Trong biển người, thấy nhau từ xa, đời đời kiếp kiếp, chớp mắt đã vạn năm.
"Anh Ca đang nhìn tôi."
"Anh ấy cười với tôi."
"Biết được Mộ Thiên Ca, đời này không uổng phí." Đoàn người hâm mộ hoàn toàn sôi sục, mà vô số người hô lên câu khẩu hiệu này, nói lên tiếng lòng của tất cả fan hâm mộ của Mộ Thiên Ca.
Mãi đến khi Mộ Thiên Ca được người quản lí Na Na và rất nhiều bảo vệ hộ tống đi khỏi, những người hâm mộ lại chen nhau, cũng đi theo anh, Diệp Niệm Sênh vẫn đứng nguyên tại chỗ. Trong đầu toàn là dáng vẻ anh vuốt cằm mỉm cười với cô khi nãy, mặt đỏ, tim đập loạn.
"Này..." Hoắc Phàm chợt vỗ lên vai Diệp Niệm Sênh từ phía sau, khiến cô sợ hết hồn.
" Ui, anh làm em sợ muốn chết." Diệp Niệm Sênh vỗ vỗ ngực, "Anh có bệnh à, lần nào cũng làm em sợ."
"Tiểu Sênh Sênh, em đứng đây tư xuân [2] sao?" Hoắc Phàm trực tiếp coi thường câu hỏi của Diệp Niệm Sênh, nhìn gương mặt đọ ửng của cô, hỏi.
"Em không có." Nhìn dáng vẻ của Diệp Niệm Sênh, hoàn toàn là bị nói trúng tim đen rồi, lại còn làm bộ cây ngay không sợ chết đứng kêu lên.
"Vừa rồi Mộ Thiên Ca gì đó, hình như là thần tượng của em." Hoắc Phàm ra vẻ “không cần nói dối, anh biết hết rồi” khiến Diệp Niệm Sênh không còn gì để nói.
"Biết rồi còn hỏi." Cô vừa nói vừa sải bước đưa Hoắc Phàm tới bãi đậu xe.
Nhưng dọc đường đi, gương mặt đẹp trai của Hoắc Phàm lại khiến vô số cô gái quay đầu lại hoặc đứng trân trân ngắm nhìn, anh còn vẫy tay thăm hỏi những cô gái kia, làm truyền đến những tiếng hét chói tai.
Diệp Niệm Sênh tiếp tục im lặng bước đi, tình huống như thế này, cô đã sớm quen rồi, Hoắc Phàm luôn như vậy, đôi mắt đào hoa mê người đó của anh, nam đó không biết đã mê đảo bao nhiêu cô gái.
Hoắc Phàm không nên gọi là Hoắc Phàm, anh chính là một kẻ gây họa. Diệp Niệm Sênh nghĩ thầm trong lòng.
===
Chú thích:
[1] Ở Trung Quốc chỉ xưng hô "wo" và "ni", nên không rõ, đặt trường hợp Mộ Thiên Ca hát thì câu trên được dịch là "em là nắng gắt trên bầu trời, anh là ánh trăng dưới đất, khoảng cách giữa trời và đất thật sự rất xa", còn đặt trường hợp là Diệp Niệm Sênh nói đúng ra sẽ là "anh là nắng gắt trên bầu trời, em là ánh trăng dưới đất, khoảng cách giữa trời và đất thật sự rất xa". Ở đây mình để lời của Diệp Niệm Sênh cho hợp ngữ cảnh.
[2] Tư xuân: nhớ mùa xuân, chỉ việc suy nghĩ, nhớ nhung đến tình yêu nam nữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT