“Lam Vương gia! Xin tự trọng một chút!” Lam Điền chợt quay mặt, nhìn hắn, sắc mặt buộc chặt: “Ngọc Khê hầu gia đối với Lam Điền chiếu cố có thừa, không phải là…”

“Không phải là cái gì?” Minh Lam cười hừ một tiếng, ánh mắt khẽ biến, đột nhiên trầm giọng nói, “Thọ yến Thái hậu đã qua, tại sao còn nuôi những người như các ngươi ở trong phủ Hầu gia? Chẳng lẽ, có kế hoạch mờ ám gì?”

Lam Điền nghe thấy câu hỏi của hắn, trong giọng mang theo thẩm vấn khác hẳn với giọng điệu đùa bỡn lúc nãy, nhớ tới Tần Khê cùng Hương Nại Nhi lúc đầu quả thực đã hỏi nàng có muốn làm việc cho bọn họ hay không, người trong phủ tất cả đều là tự nguyện ở lại, nghĩ đến đó, Lam Điền đột nhiên cảm thấy, Lam Vương này không phải chỉ là một kẻ háo sắc đơn thuần.

“Vương gia hiểu lầm rồi, Hầu gia giữ Lam Điền lại, chỉ là bởi vì thương Lam Điền không nhà để về, không hề có mục đích khác.”

“Không nhà để về?” Minh Lam khẽ cười một tiếng, đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng lên, “Nếu đã như vậy, không bằng đi cùng Bổn vương, thế nào?”

Lam Điền sửng sốt, lại thấy khuôn mặt của Minh Lam bỗng dưng tiến lại gần, trong lòng nàng kinh hoàng một trận, lại thấy trong bóng tối, dường như có thứ gì đó đánh trúng cánh tay của Minh Lam, Minh Lam bị đau buông tay ra, Lam Điền nhanh chóng nắm lấy cơ hội, nhanh chân bỏ chạy.

Chạy thật xa, xác định Lam Vương không đuổi theo, lúc này mới thả lỏng, lại thấy giữa bóng đêm có một bóng đen lướt qua, bóng người đáp xuống trước mặt.

Lam Điền đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó vui vẻ nói, “Bách Quái tiền bối!”

“Nha đầu Lam Điền, tiểu tử Tần Khê kia giở trò quỷ gì, lại để ngươi ở một chỗ với một con sói?” Bách Quái quay đầu giống như trách móc, Lam Điền nhìn Bách Quái, chợt cảm thấy an tâm, “Vừa nãy, đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp, Lam Điền cảm kích vô cùng… Ba vị tiền bối cũng tới đại hội thi gan sao? Quái Lão cùng Danh Dược Tử tiền bối đâu?”

“Hà hà… Quái Lão thay ngươi dọn dẹp tiểu tử kia, Danh Dược không biết đi đâu rồi….”

Bách Quái lại dặn dò mấy câu, thân hình lóe lên phút chốc đã biến mất, Lam Điền nhìn hướng Bách Quái biến mất, im lặng một lúc lâu, mới vội vàng xoay người rời đi.

Trong rừng rậm, ở một nơi khác, có bóng nguười bay qua rừng cây, đó là Tần Khê và Hương Nại Nhi vừa chỉnh xong Bình Phi.

Chỉ nghe trong đêm tối, tiếng của Hương Nại Nhi rất hưng phấn, “Tần Khê! Nhanh lên chút, nhanh lên nào! Ha ha~”

“Cô tưởng tôi là máy bay chắc!” Tần Khê không nhịn được lầm bầm, trên mặt lại mang theo nụ cười sáng khoái, nói với Hương Nại Nhi, “Bám chặt tôi!”

Hương Nại Nhi giờ rất nghe lời ôm chặt lấy Tần Khê, cảm nhận cây cối cùng gió nhanh chóng lướt qua tầm mắt, cảm giác bay ngược chiều gió này, cho tới giờ chưa từng có. Hương Nại Nhi ôm Tần Khê hô to, “Tần Khê! Giờ tôi mới biết anh cũng có ưu điểm đấy! Anh dạy tôi khinh công nhé, được không?”

“Cái gì gọi là tôi cũng có ưu điểm?! Toàn thân trên dưới của bổn thiếu gia nhiều nhất chính là ưu điểm! Hừ! Đây là khinh công đấy, cô tưởng nói học là học đuược sao?” Tần Khê mặt đầy xem thường, không đợi Hương Nại Nhi nổi đóa, đã trực tiếp cười thoải mái một tiếng, “Chờ lúc nào rảnh, tôi sẽ dạy cô! Cô cứ chuẩn bị tâm lý cho tốt đi!”

“Được!” Hương Nại Nhi gật đầu mạnh mẽ, hai tay ôm chặt Tần Khê, Tần Khê tăng nhanh cước bộ, phóng về phía trước.

Đêm đó, phấn khích không dứt, cuối cùng vẫn là Tần Khê cùng Hương Nại Nhi lấy được đồ trở về điểm xuất phát đầu tiên, Hinh Phi cùng Xảo phi mặc dù trở lại điểm xuất phát sớm nhất, lại không lấy được đồ, cho nên cuối cùng vẫn là tổ của Hương Nại Nhi và Tần Khê thắng.

Sau đó, Lam Điền về đến nơi, tiếp theo là Tiêu Cẩm cùng Cầm Phi, mọi người đợi một lúc không thấy những người khác trở lại, lúc đó mới phái thị vệ vào trong tìm kiếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play