Một bên An Quế đương nhiên nhìn ra vị thiếu niên thiên tử này trong lòng không vui, nhìn qua bát canh trên bàn, cẩn trọng tỉ mỉ hỏi, “Hoàng thượng, có cần đem bát canh này bưng đi?”

“Sao lại bưng đi? Bình Phi dám đưa thuốc bổ đến, dĩ nhiên là được mẫu hậu cho phép, nếu trẫm không uống, mẫu hậu sao có thể bở qua.” Ngọc Sanh Hàn nói xong, nụ cười lạnh trên khóe miệng càng sâu, giờ chính quyền đều nằm trong tay mẫu hậu tôn quý của hắn, để cho ai mang thai, lập người nào làm phi, đâu phải hắn có thể lựa chọn?

Sắc mặt càng thêm âm trầm, hắn vốn muốn, đợi thêm một năm nữa, chỉ chờ Hương Diệp tròn mười lăm tuổi, trước tiên hắn sẽ thu nàng nhập cung, bất kể mẫu hậu có phản đối thế nào, hắn cũng phải giữ nàng lại bên mình.

Tròng mắt chuyển qua đóa hoa sen màu tím lưu ly đặt bên cửa sổ, đây là trân phẩm hắn sai người tìm kiếm hồi lâu mới thấy, thiên hạ chỉ có duy nhất một gốc này, hắn nghĩ, Hương Diệp Nhi nhất định sẽ rất thích, Hương Diệp Nhi a, luôn chỉ để ý đến những thứ này.

Cánh hoa màu tím lưu ly, khiến cho tròng mắt Ngọc Sanh Hàn khẽ ngẩn ngơ, khóe miệng cong lên, đột nhiên hỏi, “Anh Quế, Hương Diệp Nhi bây giờ còn ở trong cung không?”

“Hồi Hoàng thượng, Tần cô nương vẫn còn ở trong ngự hoa viên…” An Quế nói xong, đột nhiên biến sắc mặt, tựa hồ đoán được dụng ý của vị thiếu niên thiên tử này, quả nhiên, khóe miệng Ngọc Sanh Hàn treo lên một nụ cười, bưng bát canh đi tới trước nhánh hoa sen tím kia, tinh tế vuốt ve cánh hoa, đột nhiên bưng miệng bát lên, đem bát canh uống sạch.

Trên mặt An Quế khẽ biến sắc, “Hoàng thượng!…” Canh kia đã bị hạ dược a!

“Đi mời Hương Diệp Nhi tới đây, nói trẫm vì nàng tìm được thiên hạ độc nhất hoa sen tử lưu ly, nếu nàng muốn nhìn, thì tới tẩm cung của trẫm tìm trẫm đi.” Ngọc Sanh Hàn nói xong, quay lưng về phía An Quế, nhìn không ra sắc mặt của hắn.

Hắn làm sao có thể phục tùng, mới đăng cơ ngôi vị hoàng đế, hắn dùng điều kiện lập phi cùng mẫu hậu đổi lại kết quả để Hương Diệp ở lại quốc đô, bởi vì hắn biết, nếu Hương Diệp đi theo Tiêu Cẩm, sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Hương Diệp Nhi, nàng nhất định phải tới đây a.

Mang tai Ngọc Sanh Hàn khẽ phiếm hồng, gọi cung nhân, phân phó, “Hương Diệp Nhi tiến vào xong, không có lệnh của trẫm, ai cũng không được tiến vào.”

Hương Diệp cuối cùng vẫn không chống cự nổi hấp dẫn, hoa sen màu tím lưu ly, đối với cô mà nói là trân phẩm hiếm có cỡ nào chứ, cô từng coi qua một quyển sách miêu tả qua loài hoa như vậy, nhưng lại không ngờ tới, thật sự tồn tại, hơn nữa lại còn để Ngọc Sanh Hàn tìm được.

An Quế không theo vào tẩm thất, chỉ đứng hầu ngoài cửa, Hương Diệp nhìn thấy ánh nhìn cuối cùng của ông ta, trong mắt mang theo chút bất đắc dĩ, còn chưa kịp ngẫm nghĩ, liền nghe thấy giọng nói khoan khoái của Ngọc Sanh Hàn truyền tới, “Hương Diệp Nhi, mau đến nhìn cái này.”

Hương Diệp bước nhanh vào, không có nghĩ nhiều đến chuyện vì sao trong cung ngay cả một người hầu hạ cũng không có, vén rèm che lên, xuyên qua thanh âm ngọc thạch khẽ động, chỉ thấy Ngọc Sanh Hàn đứng yên bên cạnh đóa hoa, cười đến cực kỳ vui vẻ, Hương Diệp chỉ nhàn nhạt thoáng nhìn qua, , càng nhìn thấy khuôn mặt trưởng thành của hắn, càng nhớ tới người đàn ông ở kiếp trước kia, Hương Diệp cảm thán, tại sao dáng dấp của hắn lại giống người kia như vậy?

Chẳng qua chỉ là liếc mắt một cái, ánh mắt của cô lại nhanh chóng dời đi chỗ khác, không thể chờ đợi mà bước tới bên cạnh đóa hoa sen màu tím lưu ly kia, sắc tím lưu ly, ánh mặt trời dường như có thể thấm vào cánh hoa của nó, chiếu xuống cái bóng màu tím nhạt, xinh đẹp rực rỡ, bao phủ trong đôi mắt của Hương Diệp.

Ánh mắt si mê, hoàn toàn không chú ý tới sự nóng bỏng trong đôi mắt hàm chứa ý cười của Ngọc Sanh Hàn, khóe miệng Hương Diệp nhẹ nhàng lơ đãng nở một nụ cười như có như không, trên mặt tựa hồ như sáng lên, tự đáy lòng khen ngợi: “Rất đẹp…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play