“Tiểu tử thối! Bảo ai là yêu quái hả!” Trên mặt người nọ đeo một chiếc mặt nạ dữ tợn, tóc mai cũng là đầu đầy hoa râm, thoạt nhìn giống hệt như bộ dạng của yêu quái, tay lão ta thọc vào trong áo Tần Khê, “Tiểu mao tặc! Còn không mau giao tương ngọc ra đây!”
“Này này! Ông đừng có mà sờ loạn chứ! Ta còn chưa kết hôn đâu!” Tần Khê vẫn kêu quang quác như cũ, người nọ rốt cuộc cũng chịu không nổi, tàn bạo gõ xuống một cái, Tần Khê nhất thời im hơi lặng tiếng, ủ rũ ỉu xìu đơ luôn, tội nghiệp nhìn Ngọc Sanh Hàn cùng Hương Diệp, “Ô ô, cứu tôi ~”
“Tiền bối, mặc dù không muốn nói, nhưng mà cái tên trên tay ông là ca ca của ta.” Hương Diệp chỉ vào Tần Khê, ngượng ngùng mà nói, một tiếng ca ca cũng đủ khiến cho Tần Khê thỏa mãn cảm động, nhưng mà, Tiểu Hương Hương, câu trước có thể không cần nói được không?
“Là ca ca của ngươi thì thế nào? Hắn trộm đồ của ta.”
“Cái gì?!! Là ông tự mình nói!” Tần Khê nghiêng đầu quát, tiếp đó lại bắt chước giọng điệu nói chuyện của người kia, “tiểu tử ngươi nếu có thể phá giải được những cơ quan kia, cứ việc lấy đi tương ngọc trong cơ quan đó~ rõ ràng ông nói như vậy!”
“Khụ khụ… Ta…”
“Tiền bối, nói như vậy, là tiền bối không giữ lời hứa?” Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh đảo qua, cảm giác khuôn mặt dưới lớp mặt nạ kia khẽ cứng đờ, Hương Diệp vội vàng nháy mắt với Tần Khê một cái, Tần Khê bất chợt đạp chân một cái. thoát khỏi cánh tay của người nọ, lập tức chạy đến phía sau hai người.
“Ta… cho dù ta nói như vậy cũng không có nghĩa là…”
“Tiền bối, người trên giang hồ, đều không giữ lời như vậy sao?” Hương Diệp khẽ mỉm cười, thay đổi bộ dáng thanh lãnh lúc trước, gương mặt non nớt ngước lên, nét mặt giống như khó hiểu hỏi, người nọ lại ngẩn ra, nên nói thế nào bây giờ, cũng đâu thể dạy hư hậu bối được đúng không?
“Vậy tiền bối, nếu nói lời giữ lời, chúng ta đi đây nha ~” Tần Khê thò đầu ra giống như dò xét nói, lại thấy người nọ trừng to mắt, đột nhiên cố định trên người Hương Diệp, trong mắt như có ý cười.
“Các ngươi chẳng lẽ không tò mò, cô bé con này trúng độc gì?”
Lời này vừa thốt ra, Ngọc Sanh Hàn cùng Tần Khê nhất thời dừng bước, Hương Diệp nghi ngờ, cô trúng độc lúc nào vậy? Bỗng dưng, trong đầu thoáng qua cảnh tượng Ngọc Sanh Hàn kéo tay cô, giúp cô hút độc, khi đó, hình như cô bị gai hoa đâm một cái, cả người mê man, ý thức không rõ….
Bây giờ mới nhìn rõ, Ngọc Sanh Hàn một thân quần áo có chút chật vật, chẳng lẽ đêm qua thực sự đã xảy ra chuyện gì sao?
“Cô ấy rốt cuộc trúng độc gì?” Hai người trăm mệng một lời hỏi, ý cười trong mắt người nọ tựa hồ như sâu hơn, vươn tay, ngoắc ngoắc, “Muốn ta nói cũng được, muốn cứu cô bé cũng được ~ trả đồ của ta lại cho ta ~”
Tần Khê banh mặt, từ bên trong áo lấy Tương Ngọc ra ném qua, giống như mất kiên nhẫn, “Nói mau.”
Người nọ vội vàng đón lấy, thấy Tương Ngọc nguyên vẹn không hao tổn gì, mới cả giận nói: “Tiểu tử ngươi không thể cẩn thận chút sao, ngọc này có thể nói là vô giá đấy!”
Tần Khê xì một tiếng, một khối noãn nọc, hắn còn chẳng để vào mắt, vô giá có thể so sánh với mệnh của Hương Diệp sao?
Người nọ vẻ mặt quái dị nhìn ba người, một lúc lâu, rốt cuộc nói: “Cô bé con này trúng một loại độc gọi là Nhật Dạ Hiểu*, người trúng độc này, đêm tới sẽ tiến vào trạng thái choáng váng, thoạt nhìn giống như mệnh mỏng treo tơ, nhưng trời vừa sáng, sẽ không sao cả.”
* Nhật Dạ Hiểu = Ngày – đêm – hửng sáng
Nghe lão ta nói như vậy, hai người cuối cùng cũng hiểu ra, tâm tư thả lỏng, lại nghe lão bổ sung, “Nhưng mà ~ mặc dù ban ngày giống như không sao cả, nhưng vừa đến đêm, cả người sẽ yên lặng ngủ mê man, cứ lặp đi lặp lại như vậy, nếu ngày nào đó không cẩn thận, sẽ không tỉnh lại được nữa ~”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT