Tần Khê đang la hét bất mãn bỗng giật mình, Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh thoáng nhìn, hàn quang bắn phá, Tần Khê nhất thời ủ rũ, “Được rồi, đi thì đi.”
Cầm đuốc, chậm rì rì đến gần, Hương Diệp thấy ánh lửa đã đi xa, buông Ngọc Sanh Hàn ra bước về phía trước, Ngọc Sanh Hàn bất đắc dĩ, muốn đưa tay kéo cô lại, lại nhớ đến Ngọc Tiêu Cẩm, cuối cùng vẫn không kéo.
Bên kia Tần Khê giống như thở phào nhẹ nhõm kêu to, “Cái gì chứ ~ chỉ là một chút khoáng thạch, bị ánh trăng chiếu vào phản quang lại!”
Tần Khê phất phất tay với hai người, “Không có gì đâu ~ chẳng qua là mấy thứ khoáng thạch vớ vẩn, hai người coi ~”
Tần Khê vừa nói, một tay chống lên vách núi, nhưng không ngờ, vách núi giống như một thứ cơ quan gì đó, lạch cạch một tiếng, nứt ra một cái động, Tần Khê còn chưa kịp kêu cứu, cả người đã bị hút vào Ngọc Sanh Hàn cả kih, kéo Hương Diệp chạy qua, vách núi kia đã khôi phục lại bộ dạng lúc trước, khoáng thạch xanh đen lóe lên u quang quỷ dị.
“Tần Khê! Ca ca!” Hương Diệp hiếm khi hốt hoảng vội vã đập vào vách núi, lại không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, Ngọc Sanh Hàn chớt kéo tay cô lại, rút khăn tay ra thay cô băng bó vết thương bị khoáng thạch cứa vào, nhẹ giọng nói, “Đừng nóng vội, nhất định là có cơ quan gì đó.”
Hương Diệp nhìn hắn, chỉ có thể gật đầu.
Bên trong vách núi dường như truyền đến tiếng động gì đó, hai người tìm kiếm một lát, cuối cùng cũng thấy một điểm sáng đỏ đỏ qua một khe hở nhỏ, giọng của Tần Khê từ bên trong truyền ra, “Tiểu Hương Hương ~ anh không sao, không phải lo cho anh ~ bên trong này ngầu cực nhớ! Chỗ này chính là một động kho báu, mỏ động đấy! Cái khoai thơm gì đó nhất định là ở trong này, tôi tìm thấy sẽ quay lại hội họp với hai người!”
Lần hành động này, đã bị Tần Khê đặt tên là “Cuộc chiến đi tìm khoai thơm” rồi, Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn cũng tùy ý, nghe thấy hắn không sao, hai người thở phào nhẹ nhõm một hơi, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên kéo tay cô qua, hai người mò theo vách núi từ từ đi.
Tây Ngọc quốc tuy ngọc thạch có thừa, nhưng bọn họ chưa từng từng nhìn thấy quặng ngọc chưa được khai thác bao giờ, mỹ ngọc nổi danh, lại không có ai biết rằng, trước khi được mài dũa chúng nó đã đẹp như thế nào.
Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn đứng bên trong một mỏ quặng, kinh ngạc khó thốt nên lời, cửa động nhỏ hẹp, bên trong lại chứa cả một động tiên khác, trên vách tràn ngập khoáng thạch đủ loại màu sắc, màu lưu ly, màu tím, màu đỏ, ánh sáng đan xen vào nhau, ở trên vách núi lóe lên ánh sáng động lòng người, khiến cho con mắt người ta mê đắm, tâm hồn rối loạn.
“Cái đó..” Hương Diệp bỗng ngẩn ngơ thốt lên một câu, Ngọc Sanh Hàn còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Hương Diệp chạy về phía trước, dừng lại bên cạnh một bụi hoa màu xanh ửng lên sắc tím, bên trong mỏ quặng này, hoa xanh lá tím, hương thơm quyến rũ, Ngọc Sanh Hàn chỉ đành bất đắc dĩ thở dài một cái, “Trông thấy hoa thành si luôn được.”
Lại thấy Hương Diệp vươn tay, định ngắt lấy ngọc quả bên trên bụi hoa xanh, trong mắt Ngọc Sanh Hàn thoáng qua một điểm đen trên bông hoa màu xanh kia, còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, Hương Diệp đột nhiên khẽ kêu một tiếng, đã bị gai của hoa đâm vào tay, Ngọc Sanh Hàn vội vàng chạy tới, kéo tay cô vội vàng kiểm tra, mới thấy lòng bàn tay vừa bị đá nhọn cắt qua, giờ lại bị gai hoa đâm vào, đang muốn trách cô không cẩn thận, lại thấy Hương Diệp sắc mặt xanh ngắt, thân thể thoáng một cái, mắt thấy sắp ngã xuống, Ngọc Sanh Hàn vội vàng đỡ cô, gọi cô, “Hương Diệp, Tần Hương Diệp.”
Ánh mắt của Hương Diệp khẽ mê man, nhìn hắn, trong mắt tựa hồ như không có tiêu cự, Ngọc Sanh Hàn thầm mắng một tiếng, kéo tay cô đưa lên khóe miệng, hút vài hơi, nhưng chỉ thấy tơ máu, Hương Diệp kinh ngạc nhìn hắn, đột nhên mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh, Ngọc Sanh Hàn vội vàng ôm ngang lấy cô, trực tiếp chạy ra ngoài hang động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT