Chân Tiêu Cẩm lảo đảo, chống vào thân cây bên đường nhỏ, mới miễn cưỡng giữ vững được thân thể, chẳng qua là một thiếu niên mười bảy tuổi, đối mặt với mối tình đầu đã chết, dù có không muốn ra sao, dù có đau đớn thế nào, hắn cũng không thể tìm lại nàng nữa~
Cổ họng chua xót, ánh mắt mù mịt một tầng sương, hẳn là muốn rơi lệ.
“Ngũ đệ đang làm gì vậy?” Ngữ điệu như nhạo báng, khiến cho Tiêu Cẩm chợt ngẩn ra, vội vàng đưa tay lau đi nước mắt trong mắt, quay đầu, lại thấy Minh Lam, cũng chính là Nhị hoàng tử, tựa ở một bên, trong mắt mang theo những tia khôn khéo.
“Nhị hoàng huynh, đại lễ sắc phong sắp bắt đầu, sao Nhị hoàng huynh vẫn còn ở đây?” Tiêu Cẩm tận lực cố để cho thanh âm của mình nghe bớt yếu ớt, nhưng giọng nói khẽ run lại khiến cho tâm tình biểu lộ không sót.
Minh Lam khẽ cười một tiếng, mang theo chút chế giễu, “Ngũ đệ à ~ đừng nói là Nhị ca chưa nói với đệ, Tiêu Vương gia là đối tượng khuynh mộ của biết bao nữ tử nơi quốc đô, ngươi cần gì phải vì một Tần Hương Diệp mà khổ sở cố chấp như vậy ~”
“Nhị hoàng huynh!” Tiêu Cẩm hiếm khi sưng mặt lên, hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào nói xấu Hương Diệp.
“Được, nhị ca không nói nữa, tình cảm của ngũ đệ đối với nàng nhị ca rất hiểu, các ngươi là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, nếu không phải đại ca đột nhiên nhảy ra giữa đường, ngươi cùng Tần Hương Diệp lúc này đã sớm ở đất phong sống những ngày tháng tiêu dao tự tại…”
Minh Lam nhìn sự bi ai nơi đáy mắt Tiêu Cẩm, nụ cười trên mặt chợt lóe rồi biến mất, giả vờ tiếc hận nói, “Đáng tiếc quá, đại ca bây giờ là vua một nước, muốn một Tần Hương Diệp, quá dễ dàng ~”
“Nhị hoàng huynh rốt cuộc muốn nói gì?”
“Nhị ca vốn là nghe được tiểu cung nữ trong cung Hoàng tổ mẫu nói, hôm đó Hoàng tổ mẫu đã nói với Hương Diệp, chờ ngươi về tới quốc đô, sẽ chuẩn bị hôn sự cho hai người các ngươi.”
Nghe vậy, Tiêu Cẩm lúc này mới kinh ngạc mở to mắt, hắn kiểu gì cũng không ngờ tới, ở đây lại từng có chuyện như vậy phát sinh, hắn biết đại ca vì nàng mà tìm kiếm hoa sen tử lưu ly độc nhất, nhưng không nghì đến Hoàng tổ mẫu đã sớm tính toàn để bọn họ thành hồn, thanh âm, không thể nén nổi run rẩy, “Đại ca… Hoàng thượng biết chuyện này sao?”
Nụ cười trong mắt Minh Lam càng thêm sâu, trong ánh mắt mang theo tính toán thâm trầm, gằn từng chữ: “Nếu không biết, thì sao lại vội vã lập nàng ta làm hậu như vậy, khiến cho nàng trở thành người của mình.”
Tiêu Cẩm chỉ cảm thấy đầu ầm ầm một trận, tim giống như bị bóp nghẹt, như thế nào cũng không thể tin nổi,, kết quả là, hắn là đại ca hoành đao đoạt ái, hắn là như vậy…
Hận ý trong mắt dần dần thâm trầm, cho dù biết hoàng huynh có ý với Hương Diệp Nhi, nhưng hắn không thể nào ngờ tới, hoàng huynh lại bất chấp thủ đoạn như vậy, không để ý đến ý nguyện của Hương Diệp Nhi.
Đại ca, sao huynh có thể làm vậy?
Lòng bàn tay siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng lại không thấy, Minh Lam đứng một bên, trong mắt mang ý cười, nụ cười khi đạt được mục đích.
“Ngũ đệ này, Nhị ca giờ thấy thực chẳng đáng thay ngươi.” Hắn cố ra vẻ tiếc hận lắc đầu một cái, Tiêu Cẩm nghe vào tai càng thấy buồn phiền.
“Ta phải tìm hoàng huynh nói chuyện phải trái!”
Minh Lam thấy vậy, vội vàng kéo hắn, “Hương Diệp giờ đã là người của Hoàng thượng, ngươi đi thì làm được gì? Chẳng lẽ, ngươi muốn Hoàng thượng đem Hương Diệp của ngươi trả lại cho ngươi sao?”
“Chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn Hương Diệp Nhi… trở thành hoàng hậu sao?” Thanh âm Tiêu Cẩm lộ ra bi thống, Minh Lam vỗ vỗ vai hắn, thở dài nói, “Ngũ đệ, nếu không phải nhị ca thấy ngươi si tình như vậy, chuyện này, cũng liền cho qua đi…. Ngũ đệ, cho dù đệ muốn làm gì, Nhị ca chỉ nhắc nhở đệ một câu, chỉ cần Hoàng thượng còn là đương kim Thánh thượng, Hương Diệp chính là Hoàng hậu, ngươi chẳng thể làm gì được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT