Khóe mi Ngọc Sanh Hàn khẽ nhướn lên, còn chưa nói gì, đã thấy một tên tiểu thái giám chạy vào từ ngoài cửa, quỳ xuống hành lễ, “Khởi bẩm bệ hạ, Bình Phi nương nương lúc dùng bữa tối sơ ý hóc xương cá, đã truyền thái y qua, Hoàng Thượng có nên qua xem một chút không ạ?”

Ngọc Sanh Hàn khẽ cau mày, bật thốt lên, “Bị hóc mà cũng phải mời thái y?”

Tiểu thái giám giống như mù mịt ngẩng đầu, An Quế đứng bên cạnh cũng hơi nghi hoặc, Hoàng Thượng sao lại nói ra những lời như vậy?

Cũng may Hương Diệp đã giành trước một bước đứng trước Ngọc Sanh Hàn, nói, “Bình Phi nương nương không sao chứ? Ngươi gọi người truyền một tiếng, nói Hoàng Thượng lát nữa sẽ qua.”

Tiểu thái giám cho dù nghi ngờ, vẫn không nói gì, vẫn cung kính lui ra ngoài như cũ. An Quế thấy vậy, vội nói, “Hoàng Thượng, nô tài hầu hạ người thay quần áo?”

“Không cần, các ngươi đều lui xuống hết đi.”

“Dạ.” An Quế dù nghi ngờ trong lòng, cũng không dám nhiều lời, chờ cho đám cung nhân đã lui ra ngoài cả, Hương Diệp mới nói thẳng, “Mấy lời của anh lúc nãy quá lỗ mãng.”

Ngọc Sanh Hàn cảm thấy có chút oan uổng, lạnh mặt nói, “Lỗ mãng? Chẳng lẽ bị hóc xương cá đã mời thái y rồi còn muốn Trẫm tự mình đi thăm hỏi, cô ta nhiễm trùng cổ họng hay là mất giọng mà cần phải đao to búa lớn như vậy?”



Hương Diệp không hề chớp mắt nhìn Ngọc Sanh Hàn, nhẹ nhàng thở hắt một hơi, “Cho dù cô ta bị nhiễm trùng cổ họng hay bị làm sao, anh chỉ cần nhớ cô ta là con gái của Tân Đại tướng quân, Bình Phi của anh, thân phận cao quý đương nhiên là thể hiện qua chuyện không có gì cũng thành có gì, anh hiểu chứ?”

“Hoàng thất này, cũng thật quá “cao quý” ~” Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng chế giễu một tiếng, Hương Diệp thản nhiên nói, “Anh biết thế là tốt, còn xảy ra chuyện như vậy nữa, phải chú ý nói năng, nếu khiến cho người khác nảy sinh nghi ngờ…” Hương Diệp vừa nói vừa dừng lại một chút, nhìn ánh mắt thâm trầm của Ngọc Sanh Hàn, hỏi, “Có phải anh có tính toán gì đúng không?”

“Tìm cơ hội, đổi toàn bộ số cung nhân trong Thi Ngưng điện.”

Mặt Hương Diệp hơi ngẩn ra, nghĩ đến cách làm dứt khoát ấy của hắn, cô cũng không phải chưa từng nghĩ đến, nhưng chỉ là như vậy động tĩnh quá lớn, nếu làm không tốt sẽ càng dễ khiến người ta hoài nghi.

“Anh có kế hoạch rồi?” Hương Diệp tuyệt đối tin tưởng hắn đã tính toán xong xuôi mới dám nói ra như vậy.

Khóe mi Ngọc Sanh Hàn nhếch lên, chỉ vào Hương Diệp, “Cô, đại lễ phong hậu.”

Hương Diệp khẽ toát mồ hôi, tên này, lại mượn cô qua cầu.

Ngọc Sanh Hàn ngồi lên kiệu liễn đến Lăng Hoa cung, Hương Diệp lại trở về Hoa Hinh các của cô, cũng không thể kêu cô đi cùng được, Bình Phi không chừng muốn giết cô mất, lại nói, Ngọc Sanh Hàn đến đằng kia còn chưa biết có về đây hay không, cô cũng đâu có ngu mà đi quấy rầy.

Vỗ mông, chạy về Hoa Hinh các của mình.

Ngọc Sanh Hàn tới Lăng Hoa cung, tuy nói, dù là đã tới, nhưng mà, hắn thật sự không cảm thấy bị hóc là vấn đề gì to tát, tại sao còn muốn nằm ở trên giường bày ra cái vẻ mỹ nhân ốm yếu?

Bình Phi thấy Ngọc Sanh Hàn, đáy lòng đương nhiên là cao hứng, nhưng mà, Ngọc Sanh Hàn cả người phát ra khí thế lạnh như băng lại khiến cho nàng ta chùn bước, sợ hãi gọi, “Hoàng, Hoàng Thượng…”

“Ừm.” Ngọc Sanh Hàn buồn bực đáp một tiếng, liếc xéo nàng ta một cái, “Bình Phi thấy thế nào rồi?”

“Thần thiếp… Cảm thấy ngực còn có chút khó thở.” Bình Phi thấy Ngọc Sanh Hàn mở miệng “Quan tâm”, đầu ngón tay lướt qua ngực, vẻ mặt đáng yêu, ngón tay từ xương quai xanh dần dần chậm rãi đi lên cổ, “Chỗ này hình như cũng có chút nghẹn.” Mềm mại quyến rũ, cực kỳ động lòng người.

Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh thoáng nhìn, lại phân phó cung nhân, “Đi lấy chút dấm lại đây.”

Nghe vậy, cung nữ ngây ngẩn, Bình Phi cũng ngây ngẩn, Ngọc Sanh Hàn chỉ khẽ nhíu mày, “Làm sao? Còn không mau đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play