Tần Khê run rẩy một hồi, cuối cùng, vụt đứng dậy, ôm tâm trạng bi tráng của tráng sĩ một đi không trở lại, đi thẳng xuống lầu.

Tần Khê vừa ra khỏi cửa, Ân Ngôn và Hương Nại Nhi lập tức chạy đến hành lang nhìn lén, Hương Diệp nhìn dáng vẻ háo hức kia của Hương Nại Nhi, làm gì có tí bi thương nào như lúc nãy, tuy nói thì nói vậy, mấy người vẫn đồng loạt đi ra hành lang, nhìn xuống dưới lầu, Tần Khê đang đi về phía nam tử kia.

Người kia mặc một thân áo xanh, trên đầu là một chiếc ngọc quan đơn giản, đang nói chuyện với chưởng quầy, xem bóng lưng, cũng là một nam tử thanh thoát.

Cũng không biết mặt mũi thế nào.

Hương Diệp ở trên lầu lại nhìn một lúc, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Bóng lưng này, nhìn quen quen.”

Tần Khê bước từng bước nặng nề tới, ho nhẹ hai tiếng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn bảy người bên trên, sau đó, vỗ vỗ vai người kia.

Nam tử áo xanh quay lại, hai người dưới lầu đồng thời sửng sốt. Hương Nại Nhi đứng bên trên đương nhiên cũng nhìn rõ người kia, sắp kêu lên, lại bị Hương Diệp bụm miệng lại.

Dưới lầu, trước quầy, Tần Khê nhìn nam tử trước mặt, dung mạo tuấn tú nhàn tản, vẫn là vẻ công tử văn nhã như trước, khóe miệng giật giật, rất khó khăn gọi hắn, “A Thương…”

Kỳ Thiếu Thương hiển nhiên không ngờ hắn lại đột nhiên xuống lầu, hắn biết hôn nay bọn họ đến đặt phòng, rõ ràng thấy bọn họ đã vào phòng rồi hắn mới dám ra ngoài, ai ngờ, Tần Khê lại đi xuống…

Sau khi kinh ngạc, lại bình tĩnh trở lại, hạ giọng gọi hắn, “Tần Khê.”

“Sao ngươi lại ở đây?” Tần Khê rất buồn bực nói, lại là Kỳ Thiếu Thương, thực không biết đây có nên coi là may mắn hay không nữa…

Kỳ Thiếu Thương nghe giọng điệu như đang đè nén này của Tần Khê, khẽ cười khổ, “Ta cũng không phải cố ý ở lại, có điều đã đi xa rồi, mới định quay lại một chút… Nếu ngươi không muốn nhìn thấy ta, ta sẽ đi ngay.” Nói xong, định quay người bỏ đi, Tần Khê thấy vậy, liền vội vàng kéo hắn.

Hai người hơi sửng sốt, không khí cổ quái vô cùng.

Tần Khê hơi ngoảnh đầu, nhìn lên trên lầu, lại thấy Ân Ngôn đã giơ một tờ giấy lên, bên trên viết hai chữ rất to: tỏ tình!

Rõ ràng đã thấy hai người dường như quen biết, Ân Ngôn lại chỉ như sợ cho thiên hạ không loạn mà cổ xúy, Tần Khê chỉ có thể than, chơi nhầm bạn xấu…

“Ta chưa nói… không muốn gặp ngươi…” Tần Khê nín nửa ngày, chỉ dật ra được một câu như vậy, nhưng đây cũng là thật, lúc trước bản vẽ bị trộm, tung tích của Kỳ Thiếu Thương lại không rõ, hắn quả thực rất giận, sau hắn có cho người điều tra thân phận của Kỳ Thiếu Thương, phát hiện hắn là bào đệ của quốc quân Đông Linh, tâm trạng càng thêm xám xịt, nhưng nghe thám tử nói, Kỳ Thiếu Thương hơn hai năm không quay về hoàng triều Đông Linh, trong lòng lại có chút cảm giác kỳ quái.

Có lẽ, trước kia chưa biết chừng không phải là hắn phản bội…

Suy nghĩ này làm cho đầu óc hắn nổ tung, muốn tìm người hỏi cho rõ ràng, nhưng làm cách nào cũng không tìm ra được hành tung của hắn.

Không ngờ tới, người đang trốn ngay ở quốc đô…

Mà Kỳ Thiếu Thương, nghe Tần Khê nói vậy, trong mắt hơi phiếm chút vui mừng, im lặng, rồi nói, “Chuyện hai năm trước….”

“Chuyện kia không cần nhắc tới nữa.” Tần Khê khoát khoát tay, không muốn nhắc đến chuyện kia, Kỳ Thiếu Thương lại tưởng là hắn không tha thứ cho mình, lại nghĩ chuyện kia, hắn cũng không trực tiếp nhúng tay vào, hôm nay giải thích cho bản thân, cũng có thể được coi là đường hoàng thẳng thắn, nghĩ vậy, Kỳ Thiếu Thương liền giữ lấy Tần Khê, nghiêm túc nói, “Không, chuyện kia ta nhất định phải nói rõ ràng với các ngươi…”

“Chuyện kia cũng đã qua rồi….” Tần Khê nhìn đám Ân Ngôn đã chạy đến cầu thang, trên tay còn giơ cao hai chữ Tỏ tình kia mà thấy nhức cả đầu.

“Chuyện kia liên quan đến danh dự của ta!”

“Ngươi không thấy phiền à, ta đã bảo là cho qua….”

Tỏ tình…

“Sao có thể cho qua! Chuyện đó vẫn là cái gai trong lòng ta!”

“Nhưng quan trọng là vấn đề bây giờ không phải chuyện này!”

Tỏ tình…

“Vậy vấn đề quan trọng rốt cuộc là gì?”

“Quan trọng là ông đây bây giờ muốn tỏ tình với ngươi! Nói thích ngươi!” Tần Khê xoay phắt người rống một tiếng, tờ giấy được mở to ra kia chậm rãi bay từ cầu thang xuống, Ân Ngôn mặt đầy sùng bái nhìn Tần Khê, lại nhìn ông chủ của Hoán Hương các kia đã bị dọa đến ngây người….

Tần Khê ơi là Tần Khê, người ta bảo anh đi tỏ tình, anh cũng đừng chọn cách tỏ tình hung hãn như vậy chứ, tất cả mọi người đều đang nhìn hai người kia kìa~

Chưa nói đến chuyện Tần Khê bị dồn ép đến mức ăn nói linh tinh, Kỳ Thiếu Thương nghe câu kia, giống như đang chạm phải mầm bệnh vậy, vội vàng rụt tay lại, nhìn Tần Khê, vẻ mặt đầy bối rối, nhưng không biết nên phản ứng thế nào…

Lại thấy Tần Khê, mặt nhăn nhó, xoay người bước thẳng lên lầu, Ân Ngôn vội vàng cản lại, “Anh còn thiếu một bước nữa cơ mà! Đừng có mơ mà đục nước béo cò nhá~ đừng có mà cưỡng hôn người ta đấy, phải để hắn hôn anh mới tính.”

Tần Khê nghe vậy, sắc mặt vặn vẹo vô cùng, trong lòng gào thét bộ đời trước tôi có thù oán gì với cô sao?

Nhìn mọi người đều mang dáng vẻ mặc niệm cho anh, trước ánh mắt kinh ngạc và mong chờ của mọi người, Tần Khê lại một lần nữa bước tới trước mặt Kỳ Thiếu Thương, nhìn mấy người kia một chút, lại nhìn Kỳ Thiếu Thương, nhìn Kỳ Thiếu Thương một chút, lại nhìn mấy người kia…

Cuối cùng, phát hỏa kéo Kỳ Thiếu Thương qua, hai gương mặt thực sự rất gần, Kỳ Thiếu Thương trợn tròn mắt, hô hấp cũng sắp dừng lại, lại nghe thấy Tần Khê ghé vào tai hắn uy hiếp, “Cho ngươi một cơ hội, cho dù chuyện kia có phải do ngươi làm hay không, bây giờ ngươi hôn ta một cái, chuyện trước kia coi như chưa từng xảy ra, chúng ta vẫn là anh em tốt.”

Kỳ Thiếu Thương ngửa đầu nhìn chằm chằm Tần Khê, vô cùng khó xử.

Tần Khê cũng nhìn chằm chằm Kỳ Thiếu Thương, vô cùng xoắn xuýt.

Một lúc lâu sau, khi đám Ân Ngôn cứ tưởng rằng hai người này sắp hóa thạch, Kỳ Thiếu Thương bỗng vươn tay túm lấy Tần Khê, miệng ghé lại gần gò má phải của Tần Khê, sau đó, Hương Nại Nhi ở bên kia bỗng kêu to lên, “Tần Khê!!”

Tần Khê theo phản xạ quay về bên phải, sau đó, cả thế giới dừng lại.

Miệng đối miệng, hôn.

Chân Hương Nại Nhi mềm nhũn…

Ngọc Sanh Hàn và Lê Y đỡ lấy cô nàng.

Ân Ngôn rất hài lòng mở to mắt.

Khách khứa ở Hoán Hương các đều kinh ngạc sửng sốt…

Tần Khê bộc phát, cả hai đồng thời bắn ra thật xa…

“Khốn nạn!!!”

Kỳ Thiếu Thương rất ấm ức, nếu không phải đột nhiên ngươi quay mặt sang, làm sao lại ra nông nỗi này…

Vậy nên, vở tuồng vui đầy kịch tính này lập tức khiến cho việc làm ăn của Hoán Hương các tăng vọt, đông như trẩy hội. Chỉ vì, tất cả mọi người đều muốn biết ông chủ của Hoán Hương các này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà dám đối đầu với Tuyệt đại hàng hiệu Hương Nại Nhi của Thiên Sứ các.

Sau đó, ồ ạt tuôn ra những tin “Ngọc Khê vương phi mang thai, Ngọc Khê vương không chịu nổi cô quạnh, ra ngoài ăn bậy, sa vào nam sắc!”

“Kinh diễm! Thiên Sứ các đối đầu với Hoán Hương các!

“Ngọc Khê vương gia bạc tình bạc hạnh!”

”…”

“Hàng hiệu Hương Nại Nhi vs Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương, ai sẽ giành được Tần Khê, muốn biết tiếp theo thế nào, hồi sau sẽ rõ~” Ân Ngôn thỏa mãn gật gù, Tần Khê ném luôn một chiếc giày qua, “Biến về Nam Lâm của cô đi! Minh ước của chúng ta xóa – sổ – sạch – sẽ!!!”

Ân Ngôn không sợ chết bắt được cái giày của Tần Khê, kéo Lăng Duẫn Hàm chạy, “Tam gia, chúng ta về nhà.”

Anh danh cả đời của Tần Khê, cứ vậy mà bị hủy trong chốc lát…

Ngọc Sanh Hàn nói, “Sau này, chúng ta cùng nhau gánh cái danh bạc tình bạc hạnh rồi…”

Hương Diệp và Hương Nại Nhi vuốt ve cái bụng tròn trịa, nhìn hai người đàn ông “bạc tình bạc hạnh” được đồn đại khắp nước Tây Ngọc này, khóe miệng tràn ra một nụ cười ấm áp, dù cho thế nhân có nhục mạ khinh thường ra sao, chỉ cần trong lòng bọn họ hiểu rõ, một nửa nắm tay làm bạn với mình kia trong lòng chỉ chung thủy với mình, đời này thế là đủ.

Thích nói sao, thì cứ để bọn họ nói vậy đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play