Không lâu sau. Cửa được mở ra, trên mặt An Quế tươi cười, không dám nhìn vào bên trong, quay ra cửa gọi một tiếng, một đám cung nữ tay bưng từng chiếc hộp sơn son nối đuôi nhau tiến vào, đem món ăn đủ màu đủ sắc nhanh chóng bày lên trên khăn trải bàn thêu chỉ vàng.
Thái giám truyền thiện từng câu từng nhịp bắt đầu niệm: “Tổ yến thịt vịt bỏ lò, tổ yến nấm Khẩu Bắc nấu gà quay áp chảo, gà xào đúc đậu phụ đông áp chảo, thịt băm măng tươi áp chảo, vịt hấp với thịt hươu cả con…”
Mỗi lần đọc lên, Tần Khê lại nuốt nước miếng một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn màu sắc hương thơm trước mặt, không hổ là đồ ăn của Hoàng Đế, phá lệ tinh xảo!
Ba người ngồi xuống xong, thái giám hầu hạ lập tức đứng bên cạnh Ngọc Sanh Hàn, tinh tế xem xét thức ăn, lại dùng thìa bạc thử độc, Ngọc Sanh Hàn ngồi thẳng một bên, tác phong bình tĩnh thong dong, dáng vẻ đương nhiên, nghiễm nhiên cho mình từ trước đến giờ chính là kẻ được vạn người tôn kính, một thân khí thế quý tộc hoàn toàn tự nhiên.
Tần Khê mặc dù không thích qua lại với Ngọc Sanh Hàn, nhưng mà người trước mặt nói gì cũng là đồng loại, sao lại có thể đối đãi như vậy được?
Đợi đến khi tất cả trình tự đã được hoàn thành, Ngọc Sanh Hàn phất tay, để cho tất cả cung nhân lui ra, Tần Khê cuối cùng cũng thở một hơi, “Cuối cùng cũng có thể ăn cơm.”
Cầm đũa lên, gắp lên một miếng măng tươi, thở dài nói, “May mà chuyển ra cung sớm một năm, nếu không, mỗi ngày đều ép buộc như vậy, thịt rồng cũng mất ngon ~ ông anh cũng thực xui xẻo…”
Ngọc Sanh Hàn chẳng qua chỉ nhàn nhạt quét mặt nhìn hắn một cái, khóe miệng khẽ nâng lên một nụ cười lạnh, không nói gì.
Là xui xẻo, hay là cơ duyên, lời xưa đã nói, bên trong sâu xa sớm có kết luận.
Hôm sau, ngoài đại điện vàng son lộng lẫy, cung nhân cao giọng truyền gọi, hai hàng triều thân văn võ chia thành hàng tiến vào triều.
“Hoàng thượng giá lâm” ~giọng nói An Quế vang dội, Ngọc Sanh Hàn một thân long bào, vân long trên mũ, bên hông là đai lưng bằng ngọc lam, vải lụa màu vàng kết lại từ chỉ thêu cùng với vẻ huy hoàng của đại điện tôn lên nét ưu tú, lộ ra vẻ thịnh vượng phồn hoa, trên mặt vẫn là vẻ mặt băng hàn bất biến, từ một bên vững vàng bước ra, liếc qua chúng đại thần phía dưới, không có lấy một chút thiếu tự nhiên nào, nghĩ lại hồi đó, hắn mặc âu phục đi giày da, lấy thân phận Phó tổng tài của tập đoàn Ngọc thị bước vào đại sảnh, bao nhiêu công nhân viên dừng chân mà đợi, đối với cảnh như vậy, hắn cũng không xa lạ, cho nên hắn có thể bình tĩnh, chẳng qua là, rõ ràng chỉ mới hai ngày, lại phảng phất như đã mấy đời.
Khóe miệng không tự chủ được cong lên một nụ cười lạnh, đây còn không phải là mấy đời sao.
“Có chuyện khởi tấu, vô sự bãi triều.”
Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh quét qua phía dưới, chống lại cặp mắt giả bộ nghiêm chỉnh kia của Tần Khê, Tần Khê mặc dù được phong là Ngọc Khê hầu, cũng không thường tham dự vào triều chính, chỉ thỉnh thoảng thì lên triều mấy lần, Ngọc Sanh Hàn trước kia cũng miễn cho hắn triều kiến, hôm nay hiếm khi thấy hắn lại lên triều, việc này cũng khiến cho đám đại thần có chút ngoài ý muốn.
Võ tướng đứng đầu phía bên phải bước ra, sắc mi buộc chặt, “Hoàng Thượng, phương Bắc có vài bộ tộc liên minh, mấy ngày gần đây đã rục rịch, vi thần thỉnh chỉ, xin Hoàng Thượng hạ chỉ mang binh đi trấn áp.”
Ngọc Sanh Hàn thản nhiên nhìn vị đại thần trung niên đang đứng phía dưới kia, khí chất hiên ngang lẫm liệt kia không thể khinh thường.
“Tân Đại tướng quân a!” Một tiếng hô to, chợt vang lên, khéo mắt Ngọc Sanh Hàn cong lên một tia cười, nhìn xuống, nhạt giọng nói, “Ngọc Khê hầu thấy thế nào?”
“Bẩm Hoàng Thượng.” Tần Khê cung kính, thần sắc thản nhiên, “Vi thần chẳng qua chỉ cảm thấy lời của ‘Tân – Đại tướng quân – nói vô cùng có đạo lý!” Tần Khê cười nhạt, cố ý nhấn mạnh bốn chữ “Tân Đại tướng quân”. Ngọc Sanh Hàn lập tức hiểu rõ, “Liền theo ý của Tân ái khanh đi, trước tiên phòng bị.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT