“Ngọc tiêu chốn nào mềm như nước, hoa quỳnh đêm nở trắng như băng.” Câu này là lời Hương Diệp khen Tiêu Cẩm khi trước, lúc ấy, chính là mùa hoa quỳnh nở.
Trong mắt Tiêu Cẩm, Hương Diệp thực thanh khiết, giống như băng tuyết trong suốt, dù phiếm lộ ra hơi lạnh, nhưng vẫn mê người.
Một trận đánh ở Hoài Thành, hắn thua hoàn toàn, thua trận, thua cả Hương Diệp.
Cùng nhau với Hương Diệp, dường như cho dù ở đâu hay khi nào, Hương Diệp cũng chẳng màng gì đến những sự vật xung quanh, rồi lại lạnh nhạt đứng ngoài nhìn, Tiêu Cẩm rất tin, Hương Diệp vĩnh viễn sẽ lãnh đạm như thế, cho dù là khi bị Ngọc Sanh Hàn biếm vào lãnh cung, vẫn giữ vẻ mặt quật cường, không có lấy một câu oán hận.
Tiêu Cẩm chưa từng nghĩ tới, một Hương Diệp hắn đã thấy từ nhỏ đến lớn, lại có một ngày, vì Ngọc Sanh Hàn mà ngay cả mạng cũng không cần, đi theo hắn, cùng nhau nhảy xuống vách đá.
Lúc ấy Tiêu Cẩm chỉ biết ngẩn người tại chỗ, căn bản không kịp kéo nàng lại, chỉ nhìn thấy một góc vạt áo của nàng lướt qua trước mắt hắn, khi đó, trong đầu hắn chỉ có một chữ.
Sống chết cùng theo.
Hương Diệp thích người kia, là thật, cho dù sau này, nghe được tin Ngọc Sanh Hàn ra chiếu Phế hậu, Hương Diệp quay lại phủ Ngọc Khê vương, Tiêu Cẩm vẫn rất tin, người Hương Diệp yêu là đại ca của hắn.
Có điều những thứ này đều là sau này.
Bị giam ở đất phong, Tiêu Cẩm chưa từng oán giận, mẫu thân cũng không phải hạng người thích tranh quyền đoạt thế, cuộc sống trôi qua cũng yên bình, Tiêu Cẩm cho là cả đời này sẽ bình bình đạm đạm trôi qua như vậy, cho đến khi cái tin Cầm Phi đã chết truyền đến, Tiêu Cẩm cảm thấy trái tim thực sự quặn thắt lại đau đớn, nhớ đến Cầm Thụy, nữ tử đã cùng hắn hợp tấu trong rừng trúc, tri âm của hắn.
Vậy mà lại, bệnh mà chết…
Sau hôm đó, suốt mười ngày, trừ việc thỉnh an Minh Phi ra, những lúc khác hắn đều trốn trong phòng, chép kinh văn cho người con gái điềm tĩnh dịu dàng kia.
Nửa tháng sau, Thiên tử phái Giám sử từ quốc đô đến đất phong, Tiêu Cẩm cũng chẳng thấy làm sao, nhưng việc tiếp đãi giám sử vẫn cần thiết, sai người bày một buổi yến tiệc đơn giản, đổi một thân y phục, tôn lên vẻ anh khí tuấn lãng.
Những bữa tiệc kiểu này, Tiêu Cẩm vốn không thích, từ xa nhìn vị Giám sử kia, cũng không để ý quá, lúc mời rượu, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại trên gương mặt tú mỹ tinh khôi kia, chén rượu trên tay cứ vậy mà trượt xuống, suýt chút nữa vẩy ra đầy người.
Tư Cầm Duệ, cũng chính là Cầm Thụy, thấy động tác kia của Tiêu Cẩm, khóe miệng lập tức không nhịn được mà nhúc nhích, điểm vài nét cười, lác đác, Tiêu Cẩm đến Giám Sử viện, bởi vì là quan Giám sử, cho nên hai người có thể nói là ở trong cùng một khu.
“Cầm Thụy, ngươi là Cầm Thụy?” Tiêu Cẩm gặp Cầm Thụy, không biết là cảm giác gì, cũng không hiểu sao nàng lại lấy thân phận quan Giám sử đến đây, cũng không rõ tại sao nàng phải nữ giả nam trang, chạy đến đất phong?
Cầm Thụy xoay người nhìn Tiêu Cẩm, nỗi nhớ nhung trong mắt nhẹ nhàng được che giấu, chỉ hơi thở dài, “Tiêu Vương gia, tại hạ là Cầm Duệ, sau này, xinh Vương gia chiếu cố nhiều hơn.”
“Không phải, ta đang hỏi, Cầm Thụy… ngươi rõ ràng là nữ tử, tại sao lại đến tận đây?”
“Tiêu Vương gia, Cầm Thụy ngài nói, chắc là đường muội của tại hạ, nửa tháng trước, nàng đã qua đời vì bệnh ở trong cung rồi.” Cầm Thụy tận lực đè thấp thanh âm của mình, không muốn để lộ ra sơ hở gì, để ở lại bên cạnh Tiêu Cẩm, nàng không thể bất cứ kẻ nào phát hiện ra mình là thân nữ nhi.
Tiêu Cẩm không hiểu tại sao nàng lại phải giấu diếm thân phận của mình, nàng là ai, hắn chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Mặc dù, trong lòng hoang mang, nhưng biết nàng không chết, trái tim, dường như có gì đó ngập tràn, rất thỏa mãn.
Cầm Thụy làm Giám Sử, chính thức tiến vào Vương trạch, tuy cách mấy khoảnh sân, Tiêu Cẩm lại vẫn hay đến tìm nàng, có khi thì đánh cờ, có lúc lại đàm luận thơ ca, có lúc, lại nói mấy chuyện bâng quơ.
Cầm Duệ không chịu nhận mình là Cầm Thụy, Tiêu Cẩm cũng không ép nàng, dù sao, có một người như vậy, vẫn còn ở trước mặt hắn, kề bên hắn, chỉ vậy thôi là đủ rồi.
Mang những quyển kinh Hướng sinh chép cho nàng khóa vào một chiếc rương, Tiêu Cẩm bắt đầu ghi lại một vài những lời thú vị của Cầm Duệ.
“Vương gia thấy Cầm Duệ và Cầm Phi muội muội giống nhau, chẳng qua là do quan niệm vào trước làm chủ mà thôi.”
“Nói cách khác, xin hỏi Vương gia đây là mấy?” Cầm Duệ vươn một ngón tay lên.
Đáp là một.
“Vậy đây là mấy?” Cầm Duệ vươn hai ngón tay hỏi.
Đáp là hai.
“Vậy xin hỏi Vương gia, một cộng với một thì bằng mấy?” Cầm Duệ vươn ba ngón tay lên.
Đáp là ba.
Tiêu Cẩm sửng sốt, dường như chưa phản ứng kịp, Cầm Thụy chỉ cúi đầu cười trộm. Sau đó, Tiêu Cẩm mới phản ứng lại, thế là bị nàng ấy đùa giỡn rồi.
Đây chính là cái gọi là tư duy theo quán tính như lời Cầm Duệ nói?
Một từ thật kỳ quái, giống mấy từ kỳ quái mà chỉ Hương Diệp mới có thể nói ra.
Cầm Duệ sống trong phủ rất thoải mái, cũng không ra vẻ với người làm, ở chung với Tiêu Cẩm cũng vui vẻ, khó hơn nữa là, mỗi sáng sớm, luôn đến chỗ ở của Minh Phi thỉnh an bà, sau đó ngồi lại, nói chuyện phiếm với bà ấy, lúc Tiêu Cẩm đến, Cầm Duệ lúc nào cũng tới sớm hơn hắn, ngày hôm sau, Tiêu Cẩm cố ý đi sớm hơn nửa khắc, Cầm Duệ vẫn cứ sớm hơn hắn.
Tiêu Cẩm âm thầm tính trước canh giờ thỉnh an, Cầm Duệ vẫn đến sớm hơn hắn như cũ, cho đến một ngày, Tiêu Cẩm cuối cùng cũng đến sớm hơn, sau đó gặp bà vú bên người Mẫu hậu nói, “Vương gia, ngài đến sớm quá, nương nương còn chưa có dậy.”
Ngầm đấu với Cầm Duệ, cuối cùng lại ra kết quả dở khóc dở cười như vậy, sau này Tiêu Cẩm đã có kinh nghiệm, thỉnh an Minh Phi đều hẹn Cầm Duệ cùng đi.
Những ngày tháng như vậy cứ tiếp tục trôi qua, cho đến một ngày, hẹn Cầm Duệ ra ngoài phủ uống trà, Cầm Duệ đến thư phòng tìm hắn, Tiêu Cẩm trùng hợp lại không có ở đây, Cầm Duệ không cẩn thận mở cái rương trên bàn ra, bên trong toàn bộ đều là kinh văn được chép lại.
Kinh Hướng sinh.
Lúc Tiêu Cẩm tiến vào, thấy Cầm Duệ đứng bên chiếc rương nhỏ kia, cầm một quyển kinh văn, ngẩn người run rẩy, Tiêu Cẩm dường như chỉ thuận miệng nói, “Khi ấy nghe tin Cầm Phi nương nương đã mất, Bổn vương cũng chỉ có thể vì Cầm Phi nương nương mà chép chút kinh văn….”
Một câu nói lơ đãng, lại khiến cho Cầm Duệ thổn thức trong lòng, tay cầm bản kinh văn kia, nước mắt cứ vậy mà tuôn xuống, Tiêu Cẩm nhìn những giọt nước mắt trong suốt như hạt châu kia rớt xuống mặt sách, thấm vào những con chữ bên trên, Cầm Duệ quay đầu nhìn hắn, thư sinh kia chóp mũi đỏ lên vì khóc, hốc mắt phiếm đầy lệ.
Tiêu Cẩm vốn chỉ muốn xem phản ứng của nàng, lại không ngờ sẽ khiến nàng khóc, trái tim bỗng thấy đau xót, bước về phía nàng, vươn hai tay ôm lấy thân thể mảnh mai kia vào trong lòng.
Ngay cả Tiêu Cẩm cũng không biết vì sao, vì sao lại khó chịu vì nước mắt của nàng, vì sao lại không chút suy nghĩ ôm lấy nàng như vậy, chẳng qua là cảm giác được thân thể nàng hơi run rẩy trong ngực hắn, thanh âm nghẹn ngào, khiến cho người ta đau lòng không dứt.
Cho dù là Cầm Thụy hay Cầm Duệ, chỉ cần ở bên cạnh hắn thì việc gì phải so đo là ai chứ?
Sau lần đó, Tiêu Cẩm và Cầm Duệ đều không nhắc lại chuyện kia nữa, Cầm Duệ là nam hay nữ, tự hai người đều hiểu, lúc ra khỏi phủ, lên xuống xe ngựa, không tự giác được muốn đỡ nàng, lúc gặp được những thứ thú vị, cũng sẽ nghĩ đến nàng mà lấy một cái, nhìn thấy nụ cười như trẻ con trên mặt nàng, Tiêu Cẩm bỗng cảm thấy vui vẻ.
Lại có một ngày, tấu khúc trong rừng trúc, hắn thổi tiêu, nàng gảy đàn, dáng vẻ thư sinh, nhưng cũng thanh tú trắng trẻo.
Dây đàn lay động, Cầm Duệ cất giọng khẽ hát. Đó là lần đầu tiên Tiêu Cẩm được nghe ca từ của khúc Đoàn tụ sum vầy, đẹp đến động lòng người.
Từng làn gió xuân thổi vào lòng ta
Trái tim mong nhớ về người thổn thức không yên giấc
Vì sao người không hiểu hoa rơi cố ý
Ta chỉ biết ngắm nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ
Ánh trăng treo cao, cong vút như hàng mi của người
Trái tim mong nhớ người chỉ có thể tiến không thể lùi
Ta nói cho người hay, nước chảy vốn không phải vô tình
Có thể dìu người bay đến cung hoàng cao cao
Đêm nay trăng tròn hoa thắm hai trái tim tương ái tương đồng
Đêm nay trăng tròn hoa thắm, người hữu tình rồi sẽ thành đôi
Ta hỏi người thế gian này còn có ai có thể
Cùng người uyên ương vầy nước chắp cánh cùng bay?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT