Quay đầu, quyết định không để ý đến Tần Khê nữa, Hương Nại Nhi đột nhiên rút từ sau ra một cuộn giấy, bộp một tiếng đập lên bàn, ánh mắt của Ngọc Sanh Hàn và Hương Diệp đồng thời chuyển qua, nhìn tờ giấy da dê đặt trên bàn, rõ ràng là một tấm bản đồ.
“Tôi đã xem hộ hai người rồi.” Hương Nại Nhi cười hà hà, đột nhiên chỉ vào một chỗ trên bản đồ, “Đây, đây chính là nước Tây Ngọc, Tây Ngọc, Đông Linh, Nam Lâm, Bắc Thần, đều dựa theo bốn hướng, Nam Lâm là vùng sông nước, Đông Linh nổi tiếng thức ăn ngon, nổi tiếng nhất chính là sơn thủy hữu tình, Bắc Thần đẹp nhất là cảnh tuyết, nếu như đi đến Nam Lâm rồi từ đó du lịch trăng mật hết bốn nước thì không còn gì bằng, có điều lúc hai người trở lại chắc đã thay đổi triều đại mất rồi, cho nên tôi đã rất quan tâm đến Ngọc lão Đại, Nam Lâm thì đã đi qua rồi, Bắc Thần thì lạnh quá, còn dư lại Đông Linh, dù xa nhất, nhưng có điều thức ăn chỗ đó là tuyệt nhất! Từ Tây Ngọc đến Đông Linh mất xấp xỉ chừng một tháng, bây giờ xuất phát, nói không chừng còn có thể kịp đến Bách Hoa Vũ, nghe nói lễ hội đó vui vô cùng! Trừ Bách Hoa Vũ ra còn có thể đi xem lễ thả đèn, lễ thả đèn là hoạt động được người ta thích nhất đó nha~ yên tâm, địa điểm tôi cũng đã thăm dò rồi, sau đó còn có…”
“Hương Nại Nhi, thật ra thì, cậu có thể nói vào trọng điểm được không.” Hương Diệp đột nhiên nhắc nhớ một câu, Hương Nại Nhi bấy giờ mới sáng mắt lên, “Mình có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho hai người!”
“Đánh bay em đi bây giờ!” Tần Khê bỏ mấy vòng tròn lại nhảy qua cốc cho Hương Nại Nhi một cái, “Nói cả nửa ngày hóa ra mục đích cũng giống anh!!”
“Đừng có đem kế hoạch cao cấp của em đánh đồng với thú vui thấp kém của anh.” Hương Nại Nhi quay đầu nhìn về phía Tần Khê rống một tiếng, hai người lại bắt đầu cãi cọ, Hương Diệp từ nãy đến giờ ánh mắt vẫn đặt trên nét bút lông đánh dấu “Bách Hoa vũ” của Hương Nại Nhi, cái này đúng là muốn xem một chút, có điều từ đây đến Đông Linh mất một tháng, quay về cũng phải mất hai tháng, Ngọc Sanh hàn vừa mới quay lại, nếu lại đi xa tiếp sợ rằng sẽ dẫn tới nhiều tranh cãi.
“Tuần trăng mật thực ra thì không…” Cần…
“Phải đi Đông Linh.” Lời còn chưa dứt, Ngọc Sanh Hàn vẫn không lên tiếng đột nhiên nói một câu như vậy, chỉ vào vị trí Đông Linh trên tấm bản đồ, nói với Hương Diệp, “Phải đến chỗ này, xem Bách Hoa Vũ.”
Hương Diệp hơi ngẩn ra, nhìn ánh mắt sáng rực kia của Ngọc Sanh Hàn, trong lòng ấm áp, ngay sau đó nhẹ giọng cười một tiếng.
Hương Nại Nhi và Tần Khê còn chưa cãi xong, bên kia đã quyết định xong hết, Tần Khê không nhịn được nói, “Hương Nại Nhi, tài miệng lưỡi của em mới cao thâm lên đấy à?”
”…”
Sau đó, An Quế vẫn im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên yếu ớt giơ tay lên hỏi, “Hoàng thượng, trước khi du lịch có nên làm xong đại lễ phong hậu không?”
Nghe An Quế nhắc nhở như vậy, mọi người liền im lặng.
…
Buổi tối, Hương Diệp vừa mới tắm rửa xong, đi ra, đã thấy Ngọc Sanh Hàn nằm trên sạp quý phi, trải chăn gối, hình như chuẩn bị ngủ, Hương Diệp nhìn giường, lại nhìn qua hắn, “Không lên giường mà ngủ?”
Ngọc Sanh Hàn mặt đầy vẻ cổ quái liếc nhìn cô một cái, hồi lâu, mới rầu rầu nói, “Không.”
Hương Diệp khó hiểu, bước tới bên giường, không kìm được quay đầu lại liếc mắt nhìn người nằm trên sạp. Chân hơi chần chừ, vẫn xoay người đi về phía chiếc sạp, đẩy hắn một cái, “Anh lên giường ngủ đi.”
Ngọc Sanh Hàn không phản ứng, Hương Diệp thấy vừa bực vừa quái lạ, ngẫm nghĩ một chút, lại đẩy hắn cái nữa, “Trưa nay đến thỉnh an Thái hậu, bà ấy có nói gì sao?”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, cuối cùng cũng không nhịn được quay đầu lại, chợt nhổm dậy, loáng cái kéo Hương Diệp qua đặt cô lên sạp, bên trên đã trải mền mềm mại nên cũng không khiến cô đau lắm, chẳng qua là hơi kinh ngạc trước phản ứng của Ngọc Sanh Hàn, lại hơi hoảng với tư thế của hai người bây giờ.
“Em muốn biết trưa nay Thái hậu nói gì với anh?” Ánh mắt của Ngọc Sanh Hàn dần tối lại, nhìn thẳng Hương Diệp, Hương Diệp suy nghĩ một chút, gật đầu.
Ngọc Sanh Hàn thấy cô gật đầu, khóe miệng nhếch lên, đè lên Hương Diệp, cúi người xuống hôn.
Hương Diệp chuẩn bị cũng không kịp, một tay để trước ngực hắn, nhưng không đẩy ra, hoặc nên nói là, đẩy không ra.
Hơi thở cuồng dã lan tràn trong khoang miệng, Ngọc Sanh Hàn dường như cũng không định buông cô ra dễ dàng, một tay nâng mặt cô, ngón tay khóa dưới cằm cô vuốt ve như có như không.
Một lúc lâu, đến khi Ngọc Sanh Hàn cuối cùng cũng thả cô ra, ánh mắt Hương Diệp như bị phủ kín bởi một tầng hơi nước, mơ mơ hồ hồ, không nhìn rõ người trước mắt, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng đỏ hết cả lên.
Ngọc Sanh Hàn cười nhẹ một tiếng, ghé vào tai cô, thì thầm, “Mẫu hậu nói, đã có bản lĩnh giải tán hết hậu cung, thì hạn cho chúng ta sang năm phải sinh cho bà ấy một hoàng tôn bụ bẫm.”
Hơi thở thuộc về hắn lay động bên tai, vành tai Hương Diệp oành một cái đỏ bừng lên, Ngọc Sanh Hàn nhìn thẳng vào cô, trong mắt lộ ra những tia cuồng dã, một bàn tay khác túm chặt lấy phần chăn cạnh gáy Hương Diệp, giọng nói lộ ra chút khản đặc, hỏi, “Vậy, em còn muốn anh ngủ trên giường nữa không?”
Không phải ai cũng làm Liễu Hạ Huệ được, ôm cô ngủ có thể khiến hắn được an tâm, nhưng cũng là một loại đau khổ vô cùng lớn lao, cô lại còn giả bộ vô tội với hắn!
Mặt Hương Diệp càng thêm đỏ, kể từ khi chia tay, hắn không hề chạm vào cô, cho dù mỗi đêm ôm cô, vẫn rất quy củ, dáng vẻ cận trọng tỉ mỉ, chỉ sợ khiến cô không vui.
Hậu cung phi tần ở đây, hắn chưa bao giờ chạm qua, thậm chí hôm trước, Lạc Nhạn còn chạy tới nói nàng phải xuất cung rồi, Hoàng thượng ca ca lúc nào có thời gian thì phải tìm nàng đi chơi. Ở trong cung bốn năm trời, quanh quẩn trước mặt Hoàng thượng bốn năm, vẫn giữ tính tình ương bướng ngây thơ lương thiện như trước, không bị thâm cung này làm cho vẩn đục, trong sạch như ngọc.
Lại nghĩ đến cô và Ngọc Sanh Hàn sau khi xa nhau, đến khi quay lại, cũng đã hơn một năm, hắn…
Ngọc Sanh Hàn thấy cô hơi hoảng hồn, cũng không ép cô, thấp giọng nói, “Em đi ngủ đi.”
Nói xong, định đứng dậy, không ngờ Hương Diệp lại bất chợt níu lấy vạt áo hắn, ánh mắt lấp lánh, đối diện với mắt của Ngọc Sanh Hàn, đột nhiên kéo xuống, lần đầu tiên, chủ động hôn hắn.
Hai tay vòng qua lưng hắn, ý tứ rõ ràng.
Nếu muốn tiếp tục ở bên nhau lần nữa, có nói gì thêm nữa cũng vô nghĩa.
Cho dù là bây giờ, hay là sau này, cô cũng hoàn toàn tin hắn, trao gửi bản thân mình cho hắn.
Rèm trướng nhẹ nhàng được kéo xuống, xiêm y rơi đầy đất, những đường cong yêu dị đan vào nhau, tiếng rên nhè nhẹ của Hương Diệp, kèm theo tiếng thở hổn hển của hai người, ánh nến trong đêm tối không ngừng lóe lên.
…
Trời sáng, Hương Diệp nằm gọn trong lòng Ngọc Sanh Hàn, ngủ rất ngon lành, Ngọc Sanh Hàn nhẹ nhàng dán lên môi cô, nụ cười trọn vẹn, cẩn thận đứng dậy, đang định gọi An Quế chuẩn bị vào triều, An Quế lại đi tới, chớp mắt mấy cái hỏi, “Hoàng thượng, hôm nay không phải miễn triều sao?”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy chỉ sửng sốt, “Trẫm nói vậy bao giờ…” Sắc mặt bỗng khựng lại, tối hôm qua, nửa đêm hình như có gầm nhẹ “Miễn triều!” thì phải.
Không ngờ, An Quế lại nghe được.
Trầm mặt, quay qua An Quế, Ngọc Sanh Hàn trịnh trọng cảnh cáo, “Sau này, không cần phải gác đêm nữa.”
An Quế thấy Hoàng thượng nhà mình đột nhiên biến sắc, nuốt một ngụm nước bọt nói, “Dạ dạ… Vậy Hoàng thượng, có lên triều nữa không?” Cẩn thận nhìn Hoàng thượng nhà mình một cái, cẩn thận hỏi, Hoàng thượng phất tay một cái, nói.
“Không lên.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT