“Tần Khê!” Hương Diệp chợt lạnh giọng cắt đứt lời hắn, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, “Anh đi về trước đi, tự em nói với anh ta.”
“Gì cơ? Em bảo anh trở về?!” Tần Khê có chút không dám tin, “Anh là ca của em, em lại bảo anh trở về?!”
“Ngại quá, nếu như mà huyết thống không có sai thì em đúng là muội của anh thật.” Hương Diệp lạnh lùng lên tiếng, nhịp điệu không nhanh không chậm, khiến cho sắc mặt Tần Khê trầm xuống. Hương Diệp biết thỉnh thoảng hắn mà ngoan cố lên thì cũng rất phiền toái, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là khẽ mềm giọng, gọi hắn, “Ca, anh đi về trước đi.”
Sắc mặt Tần Khê biến thành vẻ say mê, nhất thời mềm nhũn ra, được rồi, ai bảo Tiểu Hương Hương lúc nào mặt cũng khốc, bình thường muốn dụ con bé gọi một tiếng ca ca khó khăn biết bao chứ, nhất là dịu dàng gọi hắn là “Ca” như vậy ~ muội muội mở miệng, hắn luôn không đỡ được, mặc dù rất buồn bực, rất tức giận, rất bất mãn…. Nhưng hắn tin Hương Diệp của hắn cũng không phải người đơn giản.
Sau khi Tần Khê rời khỏi tẩm cung, lần nữa còn sót lại hai người. Hương Diệp ngồi xuống trước mặt hắn, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nghiêng không chút thay đổi của Ngọc Sanh Hàn, hai con người lạnh lùng giống nhau, không khí kỳ quái, đột nhiên, Hương Diệp đưa tay lên cầm lấy bình trà, thuận tay với qua một cái chén, rót một chén trà, đang muốn đưa lên miệng, lại nghe thấy băng sơn đại nhân cuối cùng cũng mở miệng: “Huynh muội nhà cô đều có thói quen dùng chén của người khác uống trà?”
Động tác trên tay Hương Diệp khựng lại, nhìn một cái chén khác trên bàn, đó là cái chén Tần Khê vừa mới giành, mà cái trong tay cô, là cái mà Ngọc Sanh Hàn vừa mới lấy ra lần nữa, vẻ trêu tức nhàn nhạt trong mắt hắn, khiến cô khẽ đỏ mặt, vẻ mặt bình tĩnh đặt chén trà xuống. Ngay sau đó đứng dậy, đi tới bồn hoa sen màu tím lưu ly kia, tỉ mỉ ngắm nghía, quay lưng về phía hắn hỏi: “Không cần biết anh định làm gì trong hoàng cung này, đừng có lôi tôi vào.”
“Nhưng mà, là cô lôi tôi vào trước không phải sao?” Ngọc Sanh Hàn nhíu mày.
“Đó là ngoài ý muốn.” Hương Diệp quay đầu trừng hắn, khóe môi Ngọc Sanh Hàn cong lên một nụ cười thản nhiên, “Nhưng mà đêm qua cô đã phối hợp diễn trò với tôi…” Ngọc Sanh Hàn dừng lại một chút, nói, “Cho nên, chúng ta đã là người trên cùng một chiếc thuyền.”
Hương Diệp khẽ cau mày, trong lòng khựng lại, “Chẳng lẽ đêm qua anh là cố ý…” gài bẫy để cho cô nhảy vào?
“Không xét đến quá trình, tôi chỉ nói kết quả.”
“Gian thương!” Hương Diệp thầm mắng. Ngọc Sanh Hàn ngồi vững vàng, mặt mày hiện rõ lên vẻ lãnh khốc, “Lùi một vạn bước mà nói, tôi phải làm con rối Hoàng Đế này, cũng là do cô trực tiếp tạo thành, cho nên, cô phải phụ trách với tôi.”
“Tôi cự tuyệt.” Hương Diệp lành lạnh nói, trực tiếp giống như suối nước lạnh, đây là chuyện không cần phải nghĩ rồi, chẳng lẽ muốn phụ trách với hắn thì nhất định phải trở lại chốn hoàng cung mà cô vất vả lắm mới thoát ra được này? Bây giờ Ngọc Khê hầu phủ mới là nhà của cô, cô không cần thiết phải rời khỏi nhà mình để cùng hắn dây vào mấy đám vương công đại thần với phi tần hậu cung kia.
Ngọc Sanh Hàn sớm biết cô sẽ cự tuyệt, ánh mắt hơi chuyển, khẽ chớp lên một tia giảo hoạt, ánh mắt rơi xuống bồn hoa sen tím lưu ly phía sau cô, đứng lên, thân hình thon dài cao lớn, bước từng bước về phía cô, mỗi bước đi, đều toát ra cảm giác áp bách trầm trọng, Hương Diệp lẳng lặng nhìn, trong lòng nghi hoặc, lại thấy hắn vòng qua cô, dừng lại bên cạnh khóm hoa sen tím lưu ly kia, lạnh giọng nói, “Đêm qua không chú ý lắm, hoa này chắc khó lắm mới lấy được.”
‘….”
“Nhưng mà, tôi lại chẳng phải người yêu hoa gì, hoa như vậy đặt trong phòng cũng coi như lãng phí.” Ngọc Sanh Hàn nhìn cô, tia giảo hoạt trong mắt càng sâu, “Chẳng bằng quăng đi cho xong.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT