Sau đó, Bằng Nhi và Trư Trư giảng cho Ân Ngôn nghe một tràng vô cùng đau đớn, kể xem nửa năm qua Lăng Duẫn Hàm đã trải qua đau đớn đến quặn lòng như thế nào, Ân Ngôn lập tức thấy chua xót trong lòng, chạy đi tìm Lăng Duẫn Hàm thẳng thắn tất cả, sau đó bị Lăng Duẫn Hàm đánh cho một trận, lại dứt khoát quyết định ở lại, muốn Lăng Duẫn Hàm tha thứ cho việc đi mà không từ của cô.
Hương Diệp còn nhớ, Ân Ngôn bị Lăng Duẫn Hàm kéo lên trên đùi đánh đòn, đánh tới khi cô nàng kêu cha gọi mẹ xin tha, nhưng mà dù cô ấy nằm trên giường, mắt vẫn cười sung sướng, “Hương Diệp, cậu chờ nhé, mình sẽ cho cậu thấy mình hạnh phúc, đến khi đó, cậu cũng không cần sợ nữa~ can đảm cùng Ngọc Sanh Hàn chạy dưới trời xanh đi!”
Dù cho là một Ân Ngôn tính tình đơn giản như vậy cũng biết, cô vẫn đang theo dõi chuyện của cô ấy và Lăng Duẫn Hàm.
Nói đến đây, mới thấy bọn họ giống nhau ở rất nhiều điểm.
Cùng có một nửa kia là thiên tử, cùng từng trốn đi, cùng đã do dự, nhưng Ân Ngôn thẳng thắn hơn cô nhiều lắm, ngay cả Hương Diệp cũng không hiểu, đã từng nhiều lần như vậy, đã muốn buông hết băn khoăn, nhưng quay đầu lại rồi, lại lần lượt rút lui.
Lần này, cũng sẽ như vậy sao?
Bởi vì Ân Ngôn quyết định lưu lại, đám Ngọc Sanh Hàn cũng lưu lại, cũng không quan tâm tình hình của Tây Ngọc, lúc Tần Khê hỏi, Ngọc lão Đại chỉ nói, “Tôi giao cho Minh Lam xử lý rồi.”
Thiếu chút nữa làm cho con ngươi của mấy người rớt hết ra ngoài, không biết hắn lấy tự tin ở đâu ra mà dám đem cả nước Tây Ngọc giao cho một kẻ đã từng mơ ước ngôi vị Hoàng đế?!
Ngọc Sanh Hàn chẳng nói gì, có điều, nếu hắn đã yên tâm giao cho Minh Lam, bọn họ cũng chẳng nói thêm làm gì nữa~ dù sao, Hương Nại Nhi cũng nói, nếu như bị đuổi khỏi hoàng cung, Thiên Sứ các cũng có thể chứa chấp hắn.
Ngọc Sanh Hàn toàn lực chữa trị cho Quân Nhược, hơn một tháng sau, mắt Quân Nhược được tháo băng, bao nhiêu năm, cuối cùng cũng thấy được ánh mặt trời một lần nữa, mặc dù, nhìn mọi thứ còn khá mơ hồ, sau này vẫn cần phải điều dưỡng thêm.
Hương Diệp từ đầu đến cuối đều ngồi đó, bình tĩnh, cô rất tin tưởng y thuật của Ngọc Sanh Hàn, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc.
Thấy Quân Nhược đã tìm lại được ánh sáng, trong lòng Hương Diệp đương nhiên vui vẻ, ngồi một mình bên hồ, nhìn mặt hồ sóng sánh, đột nhiên cảm thấy lòng thật thanh thản, Ngọc Sanh Hàn từ sau bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô, cùng nhau ngắm nhìn gợn sóng trên mặt hồ. Ánh mặt trời mùa đông ấm áp, không có gió thổi qua.
“Anh nói được làm được.” Ngọc Sanh Hàn mở miệng trước, Hương Diệp không nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng đáp lại, “Ừm.”
Ngọc Sanh Hàn thấy phản ứng của cô, trong bụng thầm thở dài, quay đầu, nhìn thẳng vào cô nói, “Đêm đó anh đã nói rồi, sẽ không thay đổi, cho dù hôm nay em có tin hay không, anh cũng sẽ buộc em bên cạnh anh.” Nút thắt đó, từ từ gỡ bỏ, kiểu gì cũng có thể gỡ được, chỉ cần cô ở bên cạnh hắn, hắn có thể dùng thời gian cả đời để cởi bỏ giúp cô.
“Không phải, em là con lừa.” Ngọc Sanh Hàn cười nhìn cô, “Là con lừa hay để ý đến những chuyện vụn vặt nhất mà anh từng thấy.”
Hương Diệp đảo mắt trừng hắn, lại nhìn mặt hồ một hồi lâu, đột nhiên gọi hắn, “Hàn.”
Ngọc Sanh Hàn nhíu mày, vô cùng vui vẻ khi nghe cô gọi hắn như vậy lần nữa.
“Nếu như, nếu như sau này em vẫn tiếp tục để ý đến những chuyện vụn vặt như vậy, anh có tiếp tục trói em lại, không để em ra đi không?”
”…” Hắn không trả lời, chỉ hy vọng cô hiểu, hắn sẽ dùng thời gian để chứng mình tất cả.
“Đụng phải em, rất mệt mỏi.” Hương Diệp nhàn nhạt nói, khóe miệng Ngọc Sanh Hàn cong lên, cười một tiếng, “Dù em có là cố chấp cuồng, anh cũng đã định là em rồi.”
“Nói không chừng… em thực sự là như vậy…” Hương Diệp nhẹ giọng tự nói, đúng lúc Ngọc Sanh Hàn đang nhìn một con cá nhảy khỏi mặt nước, một lúc mới hỏi cô, “Em vừa nói gì?”
Hương Diệp quay đầu, nhìn hắn, chỉ lắc đầu.
Hai người vừa quay lại Tây điện, ăn mừng với Quân Nhược một phen, Ân Ngôn dẫn cả đám quay lại biệt quán, trên đường đi, đúng lúc đụng phải Hàn Thanh, Hàn Thanh thích Hương Diệp là chuyện ai ai cũng biết.
Đây đại khái gọi là, anh hùng đụng đầu nơi ngõ hẹp.
Hương Diệp nhìn Hàn Thanh, trong không khí như có gợn sóng vô hình lan ra, quay đầu, thấy Ngọc Sanh Hàn nhìn Hàn Thanh, vẻ mặt đối địch.
Ngọc Sanh Hàn tuy là Hoàng đế Tây Ngọc, nhưng Hàn Thanh cũng không yếu thế, nhìn thẳng lại Ngọc Sanh Hàn.
Hương Diệp bỗng cảm thấy thực bất lực, con người Hàn Thanh rất cố chấp, đã nhận định ai rồi, là có đánh chết cũng không buông tay, có chút giống Ngọc Sanh Hàn.
Ân Ngôn và Hương Nại Nhi, cả Tần Khê đứng bên cạnh nhìn không khí tam giác này, đột nhiên, Ân Ngôn đảo mắt, giống như nhớ ra chuyện gì đó, hô lên với Hàn Thanh, “Hàn Thanh, ngươi biết bệ hạ Tây Ngọc tục danh là gì không?”
Hàn Thanh sửng sốt, thu hồi ánh mắt, dù sao hắn vẫn là thần tử một nước, gọi thẳng tục danh của quốc quân thực không lễ độ, chút lễ nghi này, hắn vẫn biết.
“Hắn tên là Ngọc Sanh Hàn nha~ Hàn ấy ~” Ân Ngôn nhắc nhở lần nữa, Hương Nại Nhi lập tức liếc cô nàng một cái, trong lòng nói có cần phải cố ý cao giọng như thế không ~
Hàn Thanh vốn không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Ân Ngôn, có điều, khi liếc qua Hương Diệp, trong nháy mắt, giống như nhớ ra chuyện gì, sắc mặt hơi biến đổi, từng có lúc, khi Hương Diệp sốt cao nằm trên giường, thần chí mơ hồ, trong miệng không ngừng gọi cái tên “Hàn”, từng có lúc, hắn cho đó là chữ ”Hàn” trong tên mình, nhưng sau khi bị Hương Diệp cự tuyệt, hắn mới biết thì ra mình không phải người trong lòng nàng.
Ân Ngôn nếu đã nhắc nhở như vậy, chẳng lẽ, Ngọc Sanh Hàn, quốc quân của Tây Ngọc quốc mới là người mà Hương Diệp vẫn luôn tâm niệm?
Thấy Hàn Thanh dường như đã hiểu ra, Ân Ngôn có chút bất đắc dĩ bước tới, đoạn tình này của Hàn Thanh, càng đứt sớm thì càng tốt, khi cần, thì phải nhẫn tâm mới có thể khiến cho vết thương nhanh kết vảy.
Hôm đó Ân Ngôn vẫn núp ngoài cửa nghe lén, đương nhiên biết chuyện này, đi tới trước mặt Hàn Thanh, trên mặt mang vẻ bất đắc dĩ tận tình khuyên nhủ, “Người Hương Diệp gọi khi đó chính là Ngọc Sanh Hàn. Lúc cô ấy sốt cao, trong đầu cũng chỉ có một người kia.”
Nhìn thân thể Hàn Thanh khẽ run lên một cái, Hương Diệp giờ mới biết, thì ra Ân Ngôn muốn nói cái này, chuyện này, do cô ấy nói thì có vẻ thích hợp hơn, vì người ngoài cuộc sáng suốt, nếu không thể có kết quả gì, cứ khổ sở níu kéo, chỉ khiến càng thêm tổn thương, cho dù là Tiêu Cẩm, hay là Hàn Thanh, đời này, vì một Ngọc Sanh Hàn, Hương Diệp đã định là phải phụ họ.
Hôm qua Hương Diệp cũng đã gặp Hàn Thanh, trước kia cô chỉ vô tình nhắc tới hoa oải hương với hắn, hắn đã ghi tạc trong lòng.
“Hôm qua ngươi nói, ngươi không tin tình yêu, nhưng ngươi đã có người trong lòng rồi.” Hàn Thanh nhìn Hương Diệp, nhẹ giọng nói, thanh âm hơi run rẩy, Hương Diệp nhìn vẻ hụt hẫng trong mắt hắn, đang định mở miệng, Ngọc Sanh Hàn lại bước tới, nói thẳng, “Không tin tình yêu, thì tin ta là đủ.”
Từ nãy đến giờ, hắn vẫn lẳng lặng nghe, không ngờ, Hương Diệp từng bị ốm, mà khi bị bệnh lại vẫn nhớ đến tên hắn.
“Ta nghĩ nàng yêu Hoàng thượng.” Lời của Hinh Phi còn vang bên tai, chân thật như vậy, khiến hắn vui mừng đến thế.
“Tây Ngọc bệ hạ chắc đủ tin cậy, mới khiến Hương Diệp có thể trao gửi trái tim mình…” Hàn Thanh thấp giọng nói một câu, nhìn Ngọc Sanh Hàn, khóe miệng nhướn lên thấp thoáng vẻ khổ sở, Ân Ngôn nhìn nụ cười bi thương kia, đột nhiên cảm thấy, cô là kẻ xấu.
Không chỉ là cô, bọn họ đều là người xấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT