Lạc Nhạn và Quan Niệm Nhã núp ngoài cửa, nghe tiếng chén vỡ bên trong, tim cũng bắn lên, nhớ đến lúc nãy, cặp mắt lạnh lùng hung tàn của Ngọc Sanh Hàn cứ bắn thẳng về phía Quan Niệm Nhã không rời, hỏi nàng chuyện của Hương Diệp, lần đầu tiên Quan Niệm Nhã bị hắn dọa đến.
Chỉ có thể nói lại những lời Hương Diệp đã nói cho hắn. Nàng cũng không ngờ Hương Diệp lại lợi dụng nàng kéo chân Ngọc Sanh Hàn, không để hắn biết nàng ta cũng đi. Rõ ràng một người nhìn thanh lãnh như vậy, kiểu như khinh thường bất cứ trò xiếc nào, vậy mà cũng gài bẫy nàng!
Nàng chưa từng thấy dáng vẻ xấu xa của Hương Diệp, đương nhiên cũng chưa từng thấy dáng vẻ thịnh nộ lúc này của Ngọc Sanh Hàn, An Quế nói, Hoàng thượng bây giờ, giống hệt như lúc mới ban Phế hậu chiếu xong.
Bị ánh mắt âm ngoan lại còn khiến người ta sợ hãi như vậy trừng, cả người cũng sắp không hít thở nổi, không biết Hương Nại Nhi ở bên trong bị chửi thành thế nào.
Không biết, tình hình thực ra là…
“Ba kẻ vô lương tâm này!!! Biết thừa tối hôm qua tôi uống nhiều, còn không thèm chờ tôi tỉnh lại! Ân Ngôn thối tha, còn dám ăn đậu hủ của tôi! Tôi là les chắc?!”
“Hương Diệp đi rồi, anh có bản lĩnh thì đuổi theo đi!! Cáu với tôi làm gì?!”
“Hừ!!! Chờ tôi đuổi kịp bọn họ, tôi nhất định sẽ lấy Thập đại khổ hình Mãn Thanh ra phục vụ cả đám!!!”
Mắng một thôi một hồi, lại thấy Ngọc Sanh Hàn vẫn im lặng, ngồi trên ghế không nói một lời, lòng không nhịn được có chút lo lắng, “Này, Ngọc Sanh Hàn, anh không sao chứ?”
“Cô đi về trước đi.” Ngọc Sanh Hàn lấy tay day trán mình, trầm giọng nói một câu, Hương Nại Nhi nhảy tới, “Tôi bảo này, không phải anh đang…”
Khóc?!
Hương Diệp, cậu gây nghiệp chướng rồi đấy!!!
Ngọc Sanh Hàn ngẩng đầu, dùng mắt lạnh bắn về phía cô nàng, Hương Nại Nhi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, may quá, còn biết bắn băng người ta, không thì cô bị dọa cho hỏng người mất.
“Thật ra, Hương Diệp chắc là không an tâm Ân Ngôn nên mới đi cùng thôi, chờ có thư của Tần Khê, tôi giúp anh mắng bọn họ.”
“Sẽ không về đâu.” Ngọc Sanh Hàn thấp giọng nói, thanh âm mang chút khản đặc, “Cô nàng kia, vẫn giống một năm trước, đột nhiên nói muốn phế hậu, sau đó không nói câu nào đã bỏ đi.”
Một năm trước cô đã lên kế hoạch bỏ đi tử tế, một giây trước người vẫn còn cùng hắn uống rượu dưới trăng, pha trà giữa hoa, một giây sau đã nói muốn hắn để cô đi.
Hôm qua còn cùng nhau hợp tấu khúc hân hoan, hôm nay không nói một lời đã bỏ đi. Lại còn sớm thông đồng với Quan Niệm Nhã đến giám thị hắn nữa!
Tần Hương Diệp! Một câu không tin vào tình yêu, thì có thể mang hắn ra đùa bỡn như vậy sao?!
Cho dù có cố gắng thế nào cũng không bằng độ lạnh lùng của cô.
Tin vào tình yêu, khó khăn đến thế sao?
Cho dù có không muốn tin vào tình yêu, chẳng lẽ ngay cả hắn cũng không tin tưởng sao? Bởi vì là Hoàng đế? Cho nên càng không tin?
“Hương Diệp, thực ra cũng rất khó chịu, con người cô ấy, không có cảm giác an toàn…”
“Cô ấy khó chịu, vậy cô ấy có từng nghĩ đến tôi cũng sẽ khó chịu không?” Ngọc Sanh Hàn ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng khiến cho Hương Nại Nhi sợ run người, lúc đó cô chỉ biết là Hương Diệp ôm Tần Khê khóc, chỉ biết là Hương Diệp tự giam mình trong phòng cả một ngày, cô thực sự chưa từng nghĩ đến, Ngọc Sanh Hàn một mình ở trong cung, không có Hương Diệp, tâm trạng khi đó như thế nào.
“Tôi mệt mỏi rồi, cô đi về trước đi.” Ngọc Sanh Hàn khoát khoát tay, trầm giọng nói một câu.
Trái tim Hương Nại Nhi nhất thời nhảy lên, mệt mỏi là ý gì? Là muốn buông tha cho Hương Diệp sao?!
“Ngọc Sanh Hàn, anh đừng vậy mà, Hương Diệp không phải đã thích anh lại lần nữa rồi sao? Dù cô ấy không muốn tiến cung, nhưng mà anh cũng biết cái tính đó của cô ấy rồi còn gì, ép không được, anh, chẳng lẽ anh quyết định, sau này sẽ không liên quan gì đến cô ấy nữa sao?!” Hương Nại Nhi nói có chút gấp gáp, lần trước, trong lòng Ngọc Sanh Hàn còn nhớ đến cô ấy, nhưng lần này, Hương Diệp thực sự là chơi quá liều rồi!
Từ lúc cô đến cổ đại này đến giờ, trong lòng vẫn luôn cho là, Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn là một đôi, chẳng lẽ thực sự cứ giải tán như vậy sao?
“Ngọc Sanh Hàn…”
“Anh chờ Hương Diệp thêm một lần đi mà, chờ cô ấy và Tần Khê quay về, tôi sẽ mắng cô ấy cho anh! Tôi sẽ kháp tay cô ấy, đem cô ấy đi ngâm rượu!… Ngọc Sanh Hàn, anh định chịu vậy thật sao~” mặt Hương Nại Nhi như đang khóc tang, nhìn dáng vẻ kia của Ngọc Sanh Hàn, cô muốn vãn hồi có hiệu quả sao?
Lại thấy, đáy mắt Ngọc Sanh Hàn đã không còn sắc đỏ, Hương Nại Nhi bỗng thấy lạnh lòng.
Giờ thì thực sự đã kết thúc.
“Tôi sẽ không chờ cô ấy nữa, không bao giờ chờ cô ấy nữa.” Giọng nói của Ngọc Sanh Hàn rất lạnh lẽo cứng rắn mà quyết tuyệt, Hương Nại Nhi ủ rũ, xem ra bốn người bọn họ, cuối cùng không thể nào vĩnh viễn….
“Tôi muốn nghỉ ngơi.” Ngọc Sanh Hàn đứng dậy, giọng đầy lãnh tuyệt nói với Hương Nại Nhi, “Ngày mai, tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, chậm nhất là ngày kia, tôi sẽ đích thân đến Nam Lâm, tự mình bắt cô ấy về!”
Hương Nại Nhi vốn đang xám xịt hết cả lòng dạ, nghe Ngọc Sanh Hàn đột nhiên đổi giọng như vậy, nhất thời sửng sốt, lại ngẩn ra.
Đi Nam Lâm, bắt cô ấy về?
!!!
“Ngọc Sanh Hàn!!” Hương Nại Nhi đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, hai người ngoài cửa thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, nghĩ thầm, không phải Hương Nại Nhi đã bộc phát ngay trước mặt Hoàng Đế đấy chứ? Nếu mà Hoàng thượng nóng lên, sai người mang đi chém thì sao bây giờ?
Không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đẩy cửa vào, lại thấy Hương Nại Nhi mặt đầy hưng phấn, dùng sức kéo tay Ngọc Sanh Hàn kêu lên một tràng, “Ngọc Sanh Hàn!!! Anh quả nhiên là hàng tốt! Tôi không nhìn lầm anh tẹo nào! Anh làm tôi cảm động quá đi mất! Quá đẹp trai! Quá MAN!!! Anh yên tâm, đến Nam Lâm, tôi sẽ trói Hương Diệp lại giúp anh, trước đem cô ấy trói lên giường muốn nấu sao thì nấu, nấu thành gạo sống hay cơm chín tôi cũng ủng hộ anh! Tần Khê đã có tôi lo!! Anh cứ yên tâm mà thế này thế nọ và thế kia với Hương Diệp đều được ~”
Ngọc Sanh Hàn nghe đoạn sau, cả gương mặt đều xanh lè, nhìn qua hai người ngoài cửa, hiển nhiên đã hóa đá.
Nhưng mà, Hương Nại Nhi đã rơi vào trạng thái hưng phấn, biểu hiện là lời nói bắt đầu không mạch lạc.
Hương Diệp không phải chị em tốt của cô ta sao? Còn xúi hắn thế này thế nọ và thế kia với chị em tốt của cô nàng như vậy, Hương Nại Nhi cô khiến tôi thất vọng quá.
“Từ từ.” Ngọc Sanh Hàn cuối cùng cũng chế trụ cô nàng đã hưng phấn quá độ lại, “Cô có ý gì? Trói Hương Diệp hộ tôi?”
“Đúng vậy! Tôi với anh cùng đi Nam Lâm, trói cô ấy về.” Hương Nại Nhi cười gian, chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ Ngọc Sanh Hàn.
Ngọc Sanh Hàn cuối cùng cũng sáng tỏ, tự dưng hưng phấn như vậy, nguyên nhân cũng không đơn giản.
Hương Nại Nhi từ khi xuyên qua đến giờ, gần ba năm, chưa từng ra khỏi nước Tây Ngọc, hưng phấn, đó là chuyện đương nhiên.
“Vậy anh cứ sắp xếp công chuyện cho ổn đi rồi nhớ kêu tôi đi cùng nhá ~” Hương Nại Nhi cười quyến rũ nhắc nhở một câu, “Nếu anh mà giống Hương Diệp, gạt tôi len lén lẩn mất không thấy bóng, hậu quả rất là nghiêm trọng nha~” Khi Hương Nại Nhi nói những lời này, vẫn cười tít mắt như cũ, nhưng mà nụ cười kia, Ngọc Sanh Hàn thấy thực quái dị!
Rất quái dị!
Bỏ lại Hương Nại Nhi, hậu quả rất nghiêm trọng!
Không sợ Hương Nại Nhi bộc phát, chỉ sợ Hương Nại Nhi không bộc phát!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT