Đối với lãnh cung, Hương Diệp thực sự rất quen đường, chẳng qua là dọc đường đi còn phải tránh đụng phải thủ vệ và cung nhân, bằng không, một vị Hoàng hậu đã bị phế như cô tùy ý đi lại trong cung, sợ rằng sẽ kéo tới nhiều lời ra tiếng vào.

Từ từ đến gần lãnh cung, có vài cung nữ đi tới, Hương Diệp không chút suy nghĩ vòng qua đường nhỏ tranh đi, chuyển qua đường nhỏ, bước từng bước, chợt thấy ven đường có một gốc hoa nhỏ bị luống sương, nhìn qua như mất hết sức sống. Hương Diệp thấy vậy, bèn cúi người xuống, nhìn xung quanh một chút, nơi đây vắng vẻ, đám cung nhân chắc cũng không chăm nom cẩn thận, có vẻ hơi tàn tạ.

Hương Diệp sờ sờ miếng đất kia, bẻ mấy cành cây nhỏ, cầm khăn tay nhẹ nhàng ghim lại, để nó đứng thẳng lên.

Thoải mái làm xong, khóe miệng đã mang theo một nụ cười nhẹ, đột nhiên, chợt ngẩng đầu, thấy một người không biết đã đứng trên đường nhỏ từ lúc nào, đang nhìn về phía cô.

“Ngươi là ai?” Người nọ nhìn Hương Diệp hỏi, Hương Diệp nhìn cô ta từ trên xuống dưới, hình như chỉ là một tiểu cung nữ. Nói hình như, là bởi vì cặp mắt kia quá có thần, không có vẻ kính cẩn như một cung nữ nên có.

“Ngươi là tiểu cung nữ ở lãnh cung?” Hương Diệp không đáp mà hỏi ngược lại, người nọ hình như hơi sững sờ, nhìn lại một thân trang phục của mình, bấy giờ mới nhướn mày nói, “Phải, vậy ngươi là ai? Xem cách ăn mặc, không giống người trong cung.”

Hương Diệp hơi ngẩn ra, sau đó nhàn nhạt nói, “Ta là khách của Hoàng thượng, theo Ngọc Khê vương tiến cung đi dạo.”

“À ~ thì ra hôm qua nghe thấy Ngọc Khê vương dẫn người vào cung chính là ngươi đó hả.” Người nọ lẩm bẩm, lại không kìm được quan sát trên dưới Hương Diệp.

Mười bảy mười tám tuổi, một thân vàng nhạt thanh khiết nhã nhặn, chỉ đứng thôi đã tỏa ra khí chất thanh lãnh ưu nhã, nàng nhớ nàng ta vừa rồi còn đang nghịch hoa, dáng vẻ kia, sự nghiêm túc nơi đáy mắt, lại mang theo vẻ tùy ý, động tác ung dung như vậy, lại như toát ra ma lực, khiến cho người ta bị thu hút không dứt.

“Ngươi có sao không?” Hương Diệp thấy cô ta nhìn mình không nói lời nào, liền hỏi một tiếng, không ngờ mặt cô ta lại hiện ra vẻ quẫn bách, “Thực ra thì, ta lạc đường… Nhưng mà, là vì ta vừa mới đến lãnh cung chưa lâu, không quen đường mới…”

Hương Diệp thấy dáng vẻ quẫn bách của cô gái, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, khuôn mặt thuần khiết lộ ra khí chất thanh lãnh, cười lên cũng đẹp một kiểu khác, khiến cho người ta nhìn mà thấy thư thái.

Hương Diệp chỉ con đường nhỏ phía sau, “Đi dọc theo con đường nhỏ này, đến chỗ rẽ đi qua bên phải sẽ ra được.”

“A~ cám ơn ngươi.” Tiểu cung nữ nói xong thoải mái cười một tiếng, đi qua Hương Diệp, bước về phía trước, mới đi được mấy bước, giống như nhớ ra chuyện gì, chợt quay đầu, “Đúng rồi, ngươi tên là…”

Khi quay đầu, người phía sau đã biến mất, tiểu cung nữ, cũng chính là Quan Niệm Nhã nhìn con đường nhỏ không có lấy một bóng người, lầu bầu, “Còn chưa biết tên nàng ta là gì… Nàng đi về bên kia, có phải là đến lãnh cung?”



Lại nói Hương Diệp đi thẳng vào khu vực lãnh cung, đến lãnh cung của của Hinh Phi thì dừng lại, thị vệ giữ cửa thấy cô, dường như sửng sốt, Hương Diệp chỉ nói, “Ta phụng khẩu dụ của Hoàng thượng tới nhìn một chút.”

“Dạ dạ, nương nương, mời vào.” Hai gã thị vệ vội vàng mở cửa cho cô, Hương Diệp muốn nói mình không còn là nương nương nữa, nhưng ngẫm một chút thấy giải thích cũng phiền phức, lại thôi không nói nữa.

Bước vào lãnh cung, không đến mức tiêu điều như đã lường trước, có điều phòng ốc đơn sơ, cửa nẻo cũng có chút cũ kỹ, so với lúc cô ở đây cũng không khác mấy, trong cái sân nhỏ có chút cỏ dại mọc lên, chủ nhân ở đây nhìn qua cũng chẳng có tâm tư đi dọn dẹp chúng, hồi cô ở lãnh cung còn có Ngọc Sanh Hàn cố ý sai An Quế thu dọn, cộng thêm cô cũng bỏ công chăm chút, đương nhiên chẳng khác nào vườn hoa, có điều bên này thì không có gì cả, đương nhiên cỏ dại tha hồ mọc.

Bước tới những khóm cỏ dại mọc cao đến nửa người, Hương Diệp vừa mới vươn tay bứt một cọng cỏ, chợt thấy bên trong nhà có người đi ra, mở cửa, đối diện với Hương Diệp, hai người đều sửng sốt.

Hinh Phi một thân áo trắng đơn giản, trên đầu chỉ dùng một cây trâm gài lên, tuy là đơn giản, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ ôn nhã hiền thục như xưa, tay nàng bưng một chiếc chậu gỗ, nhìn thấy Hương Diệp, hiển nhiên là sửng sốt.

“Hinh Phi tỷ tỷ.” Hương Diệp nhẹ giọng gọi Hinh Phi, khi còn ở bên Ngọc Sanh Hàn, vẫn luôn cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp nàng ấy, rời khỏi Ngọc Sanh Hàn rồi, cũng không ngờ, khi gặp lại người con gái này đã qua gần một năm.

Hinh Phi đã từng yêu Ngọc Sanh Hàn, cô biết, thậm chí nàng ấy vẫn như cũ cho dù đã bị Ngọc Sanh Hàn trục xuất đến lãnh cung, không hề cầu tình, thậm chí ngay cả một câu nói cũng không nhắc đến, trong lòng đối với nàng, tóm lại vẫn cảm thấy có chút mắc nợ.

Cô thay Hàn mắc nợ Hinh Phi.

“Hương Diệp muội muội.” Sau khi ngẩn ra, Hinh Phi vẫn nở một nụ cười như trước, nhẹ nhàng gọi cô, Hương Diệp cũng cười nhẹ một tiếng.

Hai người vào trong phòng, ngồi xuống, Hinh Phi không còn cao quý hoa nhã như lúc trước, nhưng cuộc sống giản đơn vẫn không khiến cho cô ấy mang vẻ tiều tụy.

Im lặng một hồi lâu, Hương Diệp cuối cùng cũng mở miệng hỏi nàng, “Ngươi có khỏe không? Ở lãnh cung này, có ổn không?”

Hinh Phi nhìn cô, hỏi lại, “Nghe nói ngươi rời khỏi Quốc đô.”

Hương Diệp nghe vậy, hơi ngẩn ra, thầm nghĩ làm sao nàng biết?

“Ngươi quay lại, Hoàng thượng nhất định sẽ rất vui, biết rõ Hoàng thượng thích ngươi, sao lại nhẫn tâm như vậy, bỏ đi đến tận bây giờ?” Hinh Phi lại nói tiếp, ánh mắt nhìn Hương Diệp nhiều thêm mấy phần oán trách, sắc mặt Hương Diệp có chút áy náy, vẫn lẳng lặng nghe.

“Nghe Hoàng thượng nói, ngươi tự mình yêu cầu phế hậu…” Hinh Phi nhẹ nhàng nói một câu, lại khiến cho Hương Diệp kinh ngạc, “Hoàng thượng nói với ngươi… Hoàng thượng từng đến thăm ngươi sao?”

“Ừm… sau khi ngươi xuất cung, mới đến thăm ta hai lần, trước đây biết ngươi vẫn lén sai người chăm sóc ta, Hoàng thượng cũng yên tâm, sau khi ngươi đi rồi, Hoàng thượng mới sai người lo liệu chuyện ăn ở, những ngày tháng trong lãnh cung này, chưa từng khổ sở, ngươi hỏi ta có ổn hay không, thực ra thì ta rất ổn, so với trước kia, ổn hơn nhiều.”

“Hinh… Lạc Vi.” Hương Diệp chuyển qua gọi tên nàng, hỏi, “Ngươi chưa từng oán trách Hàn bao giờ sao?”

Hinh Phi nghe cô hỏi, chỉ khẽ mỉm cười, “Hoàng thượng cũng từng hỏi ta, có từng oán trách bao giờ không, lúc đó, ta nói Hoàng thượng chỉ vì muốn bảo vệ ta mới đưa ta đến lãnh cung này.”

“Hắn nói, tưởng là ngươi biết, nhưng sau khi ngươi đi rồi, hắn mới biết, thì ra là ngươi vẫn cho rằng Hoàng thượng cô phụ ta…” Hinh Phi nói xong, khẽ thở dài một tiếng, nhìn Hương Diệp nói, “Trong lòng nếu đã có một người, thì nhất định sẽ phải phụ lòng một vài người khác, chỉ vì thế, nên ngươi cảm thấy hắn đối đãi với tình cảm của người khác quá lạnh lùng, thực sự có chút oan uổng.”

Hương Diệp lẳng lặng nghe, chỉ cảm thấy lời này được thốt ra từ miệng Hinh Phi khiến cho cô có chút kinh ngạc, hắn biếm Hinh Phi vào lãnh cung, biết cả cô vẫn âm thầm giúp đỡ Hinh Phi, nhưng tại sao hắn không nói?

Có phải chăng, những gì cô hiểu về hắn, thực sự không bằng hắn hiểu về cô?

”… Tính cách của hắn khác hẳn với Đại hoàng tử, bề ngoài dù lạnh lùng, bên trong lại ấm áp, với những người trong cung này là như vậy, đối với ngươi, lại càng như vậy.” Hinh Phi nhàn nhạt nói xong, lại khiến cho Hương Diệp tràn đầy khiếp sợ vì lời của nàng ta, cái gì gọi là “Khác hẳn với Đại hoàng tử” ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play