Gò má nhẹ nhàng cọ lên mái tóc mềm mại của Lam Điền, trong miệng hơi thấp giọng bật ra tiếng cười, nhẹ nhàng đọc.
“Phượng quay về chốn cố hương
Chân trời góc bể bốn phương tìm Hoàng
Bóng chim tăm cá, lỡ làng
Bỗng đâu lạc bước thênh thang chốn này
Giai nhân gác ngọc lầu mây
Não lòng quân tử đêm ngày tương tư
Thầm mong chỉ thắm se tơ
Uyên ương liền cánh ước mơ tung trời”
Cảm nhận được thân thể Lam Điền khẽ run lên trong lòng, Minh Lam một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, tiếp tục thì thầm,
“Về với ta, hỡi Hoàng ơi
Sóng đôi bay lượn một đời bên nhau
Thâm tình ý hợp tâm đầu
Dang đôi cánh rộng trời cao vẫy vùng
Đêm trường nhạn lẻ phòng không
Tương tư nặng gánh cho lòng bi thương” *
* Phượng cầu hoàng – Tư Mã Tương Như, tự Tràng Khanh (179 TCN-117 TCN), người ở Thành Đô đời nhà Hán. Người rất đa tài, văn hay, đàn giỏi. Trong khi đến đất Lâm Cùng, Tương Như vốn sẵn quen với Vương Cát là quan lệnh ở huyện, nên đến chơi. Cát lại mời Tương Như cùng đi dự tiệc ở nhà Trác Vương Tôn, vốn viên ngoại trong huyện. Nghe tiếng Tương Như đàn hay nên quan huyện cùng Trác Vương Tôn yêu cầu đánh cho một bài. Họ Trác vốn có một người con gái rất đẹp tên Văn Quân, còn nhỏ tuổi mà sớm góa chồng, lại thích nghe đàn. Tương Như được biết, định ghẹo nàng, nên vừa gảy đàn vừa hát khúc “Phượng cầu hoàng” (Chim phượng trống tìm chim phượng mái). Trác Văn Quân nghe được tiếng đàn, lấy làm say mê, đương đêm bỏ nhà đi theo chàng. (ST) ; Bản dịch thơ của Vô Ưu Thảo – Nhạn Môn Quan
…
Ấn tượng của Tần Khê và Hương Nại Nhi với Minh Lam cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng Lam Điền thích, hai vị phụ huynh trẻ bọn họ cũng không thể ngăn cản hạnh phúc của người ta được ~
Có điều là nhờ khúc này, Lam Điền và Minh Lam cách biệt một năm rưỡi, vừa gặp lại nhau đã như sao Hỏa đụng phải địa cầu, tóe lửa là điều khó tránh, rực rỡ cũng là điều khó tránh.
Sau một ngày Lam Điền xác định quan hệ với Minh Lam, Tần Khê liền bảo Lam Điền mang Minh Lam về gặp phụ huynh. Đề nghị này nhận được sự hưởng ứng mãnh liệt của Hương Nại Nhi và Ân Ngôn.
Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn không phát biểu ý kiến, nhưng hôm đó cũng xuất cung.
Năm người hiếm khi tụ tập ở sảnh lớn, có điều là để cắn hạt dưa, uống mấy thứ nước không rõ tên, chuyện trò mấy thứ không đâu.
Quản gia lại báo, “Vương gia, Lam Điền cô nương về rồi.”
Mấy người nghe vậy, lập tức oành một tiếng bắn người lên, luống cuống tay chân dọn dẹp hạt dưa, nửa phút sau, năm người mỗi người ở một nơi, ngồi rất ngay ngắn, sau khi Minh Lam và Lam Điền bước vào cửa, chỉ thấy người nào người nấy tay bưng một chén trà nóng, chậm rãi thưởng thức tinh tế.
Một đám làm bộ làm tịch ngay được.
Không khí này trái lại hết sức nghiêm túc, nếu không để ý đến đám hạt dưa còn chưa thu dọn sạch sẽ trên bàn và vãi đầy trên đất chưa kịp quét đi kia.
“Bái kiến Hoàng thượng, Ngọc Khê vương.” Minh Lam đầy vẻ bình tĩnh, thoải mái hành lễ với hai người, “Quận chúa, Hương Nại Nhi cô nương, xin có lễ.”
“Ừm.” Tần Khê ậm ừ đáp một tiếng, khóe mắt liếc thấy một thân áo vải trắng kia của Minh Lam, đột nhiên tuôn ra một tràng cười, bắn người dậy nói, “Ha ha ha!! Ngươi mà cũng có ngày hôm nay ~~ mấy món đồ cổ trong cung điện kia của ngươi bị Hoàng thượng sung công sạch nên hết tiền rồi đúng không?! ~~~”
“Minh công tử, ngại quá, để công tử chê cười, ngươi có thể trực tiếp bỏ qua anh ấy.” Hương Diệp nhàn nhạt mở miệng, có vẻ phi thường bình tĩnh, khóe môi Minh Lam nhếch lên, cũng bình tĩnh đáp một câu, “Tại hạ cũng đang có ý đó.”
“Khốn nạn!” Tần Khê nghe vậy đang định giãy nảy lên, Hương Nại Nhi lại vỗ một phát vào đầu hắn, “Thật mất mặt.”
Cảnh tượng trang trọng khi nãy, mới đó mà đã tan tành.
“Mình thấy anh ta rất được nha, rất bình tĩnh.” Ân Ngôn đột nhiên chen vào một câu, nghiêm túc nói, “Còn biết đọc cả nữa ~”
“Xin người!” Hương Nại Nhi nghiến răng nói với Ân Ngôn, chỉ vào Ngọc Sanh Hàn, “Anh ta cũng biết đọc , cậu bảo anh ta đọc một đoạn cho Hương Diệp nghe xem có hiệu quả như người ta không ~”
Ý tứ chính là, hoàn toàn mang Lam Điền và Minh Lam ra làm tài liệu giảng dạy tại chỗ.
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua Hương Diệp, nét mặt Hương Diệp hơi sững lại một chút, vẫn tiếp tục bình tĩnh uống trà, Lam Điền thấy còn chưa bắt đầu đã lạc đề, cũng không nói nhiều, kéo Minh Lam qua một bên ngồi xuống, nhẹ giọng nói, “Quen rồi sẽ ổn.”
Minh Lam gật đầu một cái, nghiêm túc nói, “Ta sẽ tập quen.” Trong lòng âm thầm quyết định, sau này không chỉ biết đọc mỗi Phượng cầu hoàng thôi, những bài khác cũng phải đọc nhiều một chút.
Làm ầm ĩ một hồi xong, mới quay lại hỏi một số vấn đề tương đối thực tế, dù sao cũng là đại sự cả đời, không thể qua loa được, ví dụ như vấn đề sinh sống, ví dụ như vấn đề Lam Điền ở Thiên Sứ các.
Kết quả thảo luận là, Lam Điền tiếp tục ở lại Thiên Sứ các, chẳng qua là quy củ nhất định phải sửa, Liên Y chỉ ca hát, múa, những chuyện khác, chỉ đứng sau hậu đài với Hương Nại Nhi.
Còn vấn đề sinh sống, Minh Lam có một quán rượu ở thành Bắc, buôn bán cũng tốt, phong cách cũng không tệ, cuộc sống tất nhiên không cần phải lo, quán rượu này là thứ duy nhất Lam vương lấy tên người khác mua, cho nên lúc trước khi kiểm gia tài, chỉ để lại duy nhất nơi đó.
Lấy tên của ai để mua, đương nhiên chính là Lam Điền rồi.
Sau đó, không khí rất ổn, Hương Nại Nhi dứt khoát bày hết cả hạt dưa rồi trà hoa quả lên, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Hà hà ~ Minh Lam này ~” Xưng hô kiểu này của Hương Nại Nhi, dường như đã coi Minh Lam như con rể nhà mình, “Nghe nói tối đó ngươi đọc cho Lam Điền đúng không, ngươi có tâm tư gì không hả?”
Minh Lam nhìn ánh mắt mập mờ kia của Hương Nại Nhi, ho nhẹ một tiếng, bỗng, ánh mắt dường như nhanh chóng quét qua Ngọc Sanh Hàn, rồi hạ thấp giọng nói, ”Có câu, biết nhau là duyên, tương tư vương vấn, gặp lại nhau khó. Núi cao đường xa, chỉ mong ngàn dặm được cùng thiền quyên*.”
* Trích trong khúc Phụng cầu hoàng được người đời sau phổ thành cầm khúc dựa trên chuyện tình của Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân; thuyền quyên: chỉ những người đẹp;
Biết nhau là duyên, tương tư vương vấn, gặp lại nhau khó . Điều ta có thể làm, chính là chờ đợi.
Những lời này, đều là học được.
Chẳng qua chỉ thấp giọng nói một câu, khiến cho đám Hương Nại Nhi ngây ngẩn hết cả người, Ngọc Sanh Hàn vừa mới uống được ngụm trà đã sặc, vẻ mặt dường như hơi quẫn bách, đảo mắt, lạnh lùng bắn về phía Minh Lam, Minh Lam vẫn giữ vẻ tiêu sái, mỉm cười.
Tra khảo lâu như vậy, mọi người tương đối hài lòng với câu này.
Ngay cả Hương Diệp, trong mắt cũng mang theo vài phần tán thưởng,
Hương Nại Nhi chợt nhìn qua Ngọc Sanh Hàn một cái, lại nhìn qua Hương Diệp, cố ra vẻ cao giọng lên nói,
“Biết nhau ~”
Tần Khê lập tức nói tiếp, “Là duyên!”
“Tương tư!” Hương Nại Nhi lại đọc tiếp, quay ra Tần Khê cố ra vẻ tình ý chân thành, Tần Khê cũng nhũn giọng hùa theo, “Vương vấn ~”
“Gặp lại!” Ân Ngôn cũng nói tiếp, tự làm tự than, ”…nhau khó!”
“Hương Diệp, cậu nghe coi, một lời đầy tính biểu cảm cỡ nào chứ ~” Hương Nại Nhi tận tình khuyên nhủ nói với Hương Diệp, lại trong lời có ý nhìn về phía Ngọc Sanh Hàn, lòng nói hai người cũng nên lãng mạn một chút mới phải!
Hương Diệp khẽ quay đầu qua chỗ khác, không nhìn đến ánh mắt trông đợi của mọi người, bưng lên chén trà đã nguội, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Ngọc Sanh Hàn thấy cô vẫn giữ thái độ như vậy, trong lòng hơi bực, đúng lúc thấy bên ngoài sắc trời đã hơi tối, sắc mặt như hơi cau lại, suy nghĩ một chút liền đứng dậy, “Không còn sớm nữa, trong cung còn có việc, đi trước.”
Nói xong, ánh mắt dường như quét qua Hương Diệp, xoay người, liền đi thẳng.
Ân Ngôn thấy Ngọc Sanh Hàn vội vã bỏ đi, nói thầm một tiếng, “Cứ thế mà đi à? Mình đang định bảo anh ta dẫn vào cung thăm thú một chút mà…”
“Hê hê ~ cô muốn đi, mai tôi dẫn cô đi cũng được mà ~”Tần Khê cười hì hì nói, nhìn qua Hương Diệp, ra vẻ thuận miệng hỏi, “Hay mai Tiểu Hương Hương cũng cùng về xem một chút đi?”
“Không đi.” Hương Diệp nhàn nhạt nói xong, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm.
Ngọc Sanh Hàn cưỡi ngựa về cung, vừa hồi cung đã đi thẳng đến khu vườn gần Thi Ngưng điện, hôm nay không để cho An Quế đi theo là vì trước khi xuất cung, An Quế có nhìn con gấu bự trong phòng hắn nói, “Hoàng thượng, sắp vào đông rồi, con gấu bông này có nên thừa dịp hôm nay trời quang đãng mang ra ngoài phơi một chút?”
Gấu bự từ khi được chuyển từ Phượng Hoàn cung đến Thi Ngưng điện xong đám cung nhân cũng không dám tùy ý đem đi giặt, chỉ thỉnh thoảng thì lấy ra phơi nắng để bảo đảm không ẩm mốc.
Mặt trời còn chưa xuống núi, mà trời đã hơi tối, Ngọc Sanh Hàn cũng chỉ nghĩ không biết mấy nô tài kia có trông nom cẩn thận không, đừng có để gấu bự mắc mưa, nên mới vội vã hồi cung, mà một phần cũng là vì thái độ im lặng của Hương Diệp.
Khi Ngọc Sanh Hàn bước vào vườn, đã thấy trong vườn trừ An Quế và hai cung nữ, còn có một người khác.
“Thứ này to quá, trông thật kỳ quái, là cái gì vậy?”
“Bẩm tiểu chủ, đây là vật Hoàng thượng sai người làm cho Hoàng hậu nương nương trước kia.”
“Ta nghe nói Hoàng thượng đã niêm phong Phượng Hoàn cung của tiền Hoàng hậu, thứ này không bị phong sao?”
“Đây là ý của Hoàng thượng, bọn nô tài chỉ nghe lệnh làm việc.”
“Ta chỉ hỏi chút thôi mà, nhìn sắc trời cũng sắp mưa, mau mang vào đi thôi, có điều nhìn kỹ, thứ này đúng là rất kỳ quái…” Nói xong, đôi bàn tay trắng nõn định chạm vào tai của con gấu bự, không ngờ, bàn tay lại bị ai đó túm lấy, Quan Niệm Nhã quay đầu, liền thấy Ngọc Sanh Hàn sắc mặt không tốt lắm đang nhìn mình chằm chằm, một bàn tay của hắn còn đang siết chặt lấy tay nàng, độ ấm xuyên thấu qua vải vóc truyền đến, khiến cho nàng không kìm được mà đỏ mặt.
Ngọc Sanh Hàn chỉ lạnh lùng vung ra, lạnh giọng nói, “Ai cho phép ngươi đụng vào nó?”
Quan Niệm Nhã nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, cắn môi, cúi đầu im lặng.
Ngọc Sanh Hàn nhìn An Quế đang ngẩn người đứng một bên, cau mày, An Quế vội vàng nói, “Hoàng thượng tha tội, nô tài lập tức cất con gấu bông này đi.” Nói xong, vội vàng thúc giục hai cung nữ kia, mang con gấu bự kia như mang lão gia về.
Ngọc Sanh Hàn nhìn cô tú nữ suốt ngày đi loạn này, hình như thực sự không biết an phận, có cơ hội là lượn khắp hoàng cung, lần nào quay lại cũng phải gọi thị vệ đưa cô ta về.
“Sau này không có sự cho phép của Trẫm, không được bước ra khỏi Ninh Tú cũng một bước.” Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nói xong, định bỏ đi, Quan Niệm Nhã lại kêu lên, “Ở đó chỉ có một mình ta! Người cứ mặc ta ở đó chẳng hề quan tâm đến, Hoàng thượng không thấy nên cho ta một lời rõ ràng sao?”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, dừng bước, quay đầu, ánh mắt quét qua trên dưới Quan Niệm Nhã, chỉ nhạt giọng nói, “Ngươi muốn rõ ràng thế nào? Xuất cung? Hay là phong phi?”
Quan Niệm Nhã nhất thời ngẩn ra, xuất cung ư, trước kia nàng đúng là chẳng sao cả, nhưng giờ nghĩ đến việc sau khi xuất cung, có lẽ sẽ không được nhìn thấy vị thiên tử này nữa, trong lòng lại có một tia luyến tiếc.
Mấy hôm nay, vẫn luôn nghe nói Hoàng thượng cứ chạy ra ngoài cung, nghe nói là vì còn chưa dứt tình với Hoàng hậu trước, đã vậy rồi, cần gì còn phải tuyển tú nữ?! Đón thẳng Hoàng hậu về cung có phải xong chuyện không, vậy cho gọn gàng!!
Nói hắn cố ý gây khó dễ cho nàng, là sự thực, nàng vốn đã không dễ chịu thua, những khảo nghiệm kia đối với nàng mà nói, không chỉ không khó khăn, mà thậm chí còn có tính khiêu chiến, lại thấy sự thâm tình hắn dành cho Hoàng hậu trước, trái tim lần đầu tiên biết rung động trước một người, có vài đêm, nàng chờ trên con đường dẫn về Thi Ngưng điện, thấy hắn và An Quế đi tới, giọng nói kia hiếm hoi pha lẫn sự vui vẻ.
Có vài lần, thấy hắn đi về phía ngoài cung, thần sắc phấn khởi trên mặt khiến nàng nhìn mà có chút si mê.
Càng nhìn như vậy, càng thêm tò mò, Hoàng hậu trước kia rốt cuộc là người thế nào?
Nàng đã từng hỏi An Quế, An Quế chỉ cười, “Hoàng hậu nương nương ấy à, là hoa si!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT