Từ khi trở về đến giờ, chẳng qua mới chỉ hơn mười ngày, đã chiến tranh lạnh những hai lần chỉ vì những chuyện này, ở bên nhau kiểu này, chẳng lẽ hắn không thấy mệt mỏi sao?
Không muốn buông tay sao?
“Trước khi em mệt mỏi, anh sẽ không mệt mỏi.” Ngọc Sanh Hàn trầm giọng mở miệng, ngụ ý là, trước khi cô gật đầu, hắn vẫn sẽ tiếp tục như vậy.
Mà bên kia, Tần Khê một mình quét sạch cả bàn thức ăn, ợ một cái, ngồi xỉa răng bên trong sân, trên thế giới này có người anh nào săn sóc như hắn không cơ chứ, còn biết dành cho hai cô cậu không gian yên tĩnh để nói chuyện.
Nói cho cùng thì là, không có Hương Nại Nhi ở đây, nghe lén một mình cũng chán~~
Đang nhàn nhã xỉa răng, lại nghe thấy một tiếng rống oang oang quen thuộc: “Tần Khê! Tần Khê! Em dẫn người về này! Mau ra đây tiếp giá!”
Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã tới, tối nay sao tan làm sớm vậy? Bắn người lên vọt về phía cổng lớn, trong lòng mặc dù mừng thầm có người đi nghe lén với hắn, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được la ầm lên, “Ầm ĩ cái gì~ không có tí hình tượng nào hết, sắc ma cũng bị em dọa cho chạy mất!”
“Em mang con mèo con chó gì về hả?” Tần Khê miễn cưỡng hỏi, khóe mắt liếc qua cửa lớn, nhất thời ánh mắt hóa thành một đường thẳng, ai đây thế này? !
Ngọn đèn dầu trên cửa tuy âm u, nhưng vẫn soi rõ mấy người đang đứng bên cạnh Hương Nại Nhi.
“Ngọc Khê vương có lễ.” Một nam tử tao nhã trong số đó khẽ thi lễ với hắn, mặt mày có chút lúng túng, khóe miệng Tần Khê nhất thời co rút.
“Các người! Tại sao lại ở Tây Ngọc hả?” Tần Khê kêu lên, Ân Nhan Nhan trốn khỏi hoàng cung hơn một tháng trước, cùng với “đồng bọn” Nam Vân Hầu! Tại sao lại xuất hiện ở Tây Ngọc? Còn đi cùng với Hương Nại Nhi là thế nào?
Hương Nại Nhi đúng là nhặt được đồ tốt rồi!
“Đúng là Ngọc Khê vương thật.” Ân Ngôn ngây ngốc chỉ vào Tần Khê, quay đầu hỏi Hương Nại Nhi, “Anh ta thực sự là hàng hiệu của cậu hả?”
“Là tình nhân hàng hiệu!” Hương Nại Nhi nghiêm túc cải chính, cách xưng hô này gần đây mới lan truyền ra, nói thế nào, cô cũng là Hương Nại Nhi cơ mà!
Bước tới trước mặt Tần Khê, vẻ mặt đắc ý, “Thấy chưa, tới Thiên Sứ Các tìm em nhá, đồng loại nhá ~ cô ấy tên là. . .”
“Ân Nhan Nhan!” Tần Khê kêu lên, bước tới hỏi dồn, “Cô dám đến Tây Ngọc quốc à!”
“Ngọc Khê Vương, dù gì cũng là đồng loại với nhau, anh đừng bán đứng tôi mà.” Ân Ngôn giống như cảnh giác lùi lại một bước, đuôi mắt Tần Khê giật giật, đảo mắt liền hiểu, chuyện cô nàng “bỏ trốn” với Nam Vân hầu ầm ĩ như vậy, sợ mình áp tải về cho Lăng Duẫn Hàm để lĩnh thưởng đây mà~
Tần Khê mặc dù thấy bất ngờ, nhưng nhìn dáng vẻ đắc ý kia của Hương Nại Nhi, rõ ràng là đang khoe khoang chuyện cô nàng đặt được cái tên hay, cuối cùng cũng thu hút được một đồng loại, có điều không biết nếu cô ấy biết Ân Ngôn chính là đồng loại mà Hương Diệp gặp được ở Nam Lâm kia thì không biết sẽ nghĩ thế nào.
Nói đến Tiểu Hương Hương, chắc con bé rất muốn gặp Ân Ngôn đây.
Không ôn chuyện gì cả, Tần Khê kéo thẳng người đến vườn hoa, mấy người dừng lại ở ngoài cửa, Tân Khê để một mình Ân Ngôn đi vào, một mặt là để cho cô nàng gặp Hương Diệp, mặt khác, nếu không cẩn thận có quấy rầy Ngọc lão Đại và Tiểu Hương Hương nói chuyện, cũng có đứa làm bia đỡ đạn thay.
Ân Ngôn hoàn toàn không biết tính toán trong lòng Tần Khê, đi thẳng vào vườn hoa, mùi hương thơm ngát xông vào mũi, những mùi hương các loại quyện vào nhau, khiến trong lòng cô không khỏi dâng lên một cảm giác quen thuộc.
Giữa vườn hoa, Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn vẫn đang giằng co, lại nghe thấy ở cửa sân, một tiếng gọi vang lên, lộ ra vẻ khó tin hơi run rẩy, Hương Diệp quay đầu, bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cùng với sự kinh ngạc nơi đáy mắt cô ấy.
Qua ánh trăng trong trẻo, miễn cưỡng thấy được dáng vẻ của người nọ, nhất thời ngây ngẩn cả người, “Ân Ngôn. . .”
“Hương Diệp! !” Ân Ngôn xác định đúng người, hốc mắt nóng lên, vọt thẳng tới, ôm lấy cổ Hương Diệp, hơn một tháng không thấy, cô thật có lỗi với cô ấy.
Hương Diệp bị Ân Ngôn vừa ôm vừa gào như vậy, ban đầu sững sờ đứng trước cổng sân, ngoái đầu thấy Tần Khê và Hương Nại Nhi liền sáng tỏ.
Gặp lại Ân Ngôn, trong lòng không nghi ngờ gì là rất vui vẻ.
Những chuyện chưa nói rõ ràng được với cô ấy, cuối cùng cũng có thể nói, mặc dù có thể cô ấy đã biết ~ cái đồ miệng rộng như Hương Nại Nhi, nếu phát hiện ra là đồng loại lại chẳng đi tuyên dương khắp thế giới.
Nhưng ban đầu Ân Ngôn không nói câu nào, bỏ đi với Nam Vân hầu, thực sự khiến cô có chút tức giận, không nhịn được, bạo lực cốc một cái, “Không nói tiếng nào đã bỏ đi, biết sai chưa hả?”
Vừa mới nói xong, lại nghe Ngọc Sanh Hàn không thể ngửi nổi hừ hừ cười một tiếng, mặt nhất thời đỏ lên, mấy từ này nghe quen quá. . . Được rồi, Hương Diệp cũng biết, cô không có tư cách để dạy dỗ người khác.
Nhưng, đột nhiên hiểu được tâm trạng của Ngọc Sanh Hàn, Tần Khê và cả Hương Nại Nhi khi cô đi hơn nửa năm.
“Mình biết sai rồi mà ~” Ân Ngôn ngoan ngoãn nhận sai, đầu kia Tần Khê cuối cùng cũng bước vào, mở chiếc quạt Ngọc Diện của hắn ra phe phẩy phe phẩy, dảng vẻ cực kỳ tiêu sái phong độ, “Ân Nhan Nhan, cô đi quá hay~ nếu cô không đi, Tiểu Hương Hương còn chưa chịu về nhà với tôi đâu ~”
Ân Ngôn lúc này mới ngẩn ra, nhìn Hương Diệp một cái, lại nhìn Tần Khê một cái, cảm thấy khó mà chấp nhận được, lúc ấy hình như cô còn ham hố phỏng đoán quan hệ giữa hai bọn họ, không nghĩ tới cuối cùng, lại là. . . anh em!
Lại thấy, Hương Nại Nhi trông Tần Khê nghển mặt phẩy quạt, đáy mắt chỉ có hai chữ: khó chịu!
Vậy nên một cú cốc bạo lực bay qua, la ầm lên, “Đừng có đứng đó làm bộ làm tịch như là cái gì nữa!”
Tần Khê nhất thời mặt đầy ấm ức~
Bản thân không có hình tượng thì thôi, còn phá hỏng cả hình tượng của hắn ~
Hương Diệp đã quá quen với tính tình cứ hơi chút là ầm ĩ của hai người, nhìn cặp mắt lóe sáng kia của Ân Ngôn, đang định nói gì đó, lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Ngọc Sanh Hàn vang lên bên cạnh, “Cô chính là người đã làm Hương Diệp bị thương?”
Âm u, nghe vào đêm trăng lại càng thêm dọa người, Hương Diệp có chút câm nín, thiếu chút nữa quên mất, hôm đó Tần Khê nói với hắn chuyện về Ân Ngôn, hắn đã nhớ kỹ cái tên Ân Nhan Nhan này.
Nề hà, Ân Ngôn nghe giọng nói nguy hiểm của Ngọc Sanh Hàn mà vẫn ngu ngơ chẳng hay biết gì, hu một tiếng rồi hỏi, “Đẹp trai quá ~ Ai đây?”
Hương Nại Nhi và Tần Khê nhanh chóng đồng loạt chỉ vào Hương Diệp, trăm miệng một lời, “Của cô ấy.”
Hương Diệp ném cho hai người ánh mắt giết người.
Giằng co một đêm, chuyện trò một hồi, cuối cùng tất cả cũng rõ ràng.
Ân Ngôn đã từng nhận được một tờ châm ngôn của một vị trưởng lão tên là Vân tiên sinh, Ân Ngôn quyết định xuất cung với Nam Vân Hầu, chính là làm theo lời Vân tiên sinh, đến tìm Thiên Sứ Các ở quốc đô, cũng gặp được Hương Nại Nhi ở đó.
Ân Ngôn tính là, sau khi trị hết bệnh xong sẽ quay lại gặp Lăng Duẫn Hàm, Hương Diệp không biết, lòng tin như chuyện đương nhiên mà Ân Ngôn dành cho Lăng Duẫn Hàm đó là do cô ấy ngờ nghệch hay là do cô ấy tin Lăng Duẫn Hàm ?
Sao cô ấy có thể tự tin rằng, Lăng Duẫn Hàm sẽ chờ cô ấy trở về, sẽ sủng ái cô ấy như trước, thậm chí, yêu cô ấy?
Hương Diệp không thể không thừa nhận, cô rất hâm mộ Ân Ngôn, hâm mộ sự can đảm dám yêu của cô ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT