Khi đó nghe Lạc Thiên Minh hoài nghi Lăng La bắt con gái ông ta, cô thực sự rất tức giận.
Lại nhớ lúc trước, Hinh Phi có thai, bọn họ gây gổ chiến tranh lạnh mãi cho đến khi cô đồng ý hòa hảo, lần làm hòa đó tới quá đột nhiên, khiến cho Ngọc Sanh Hàn vui vẻ đến quên cả suy nghĩ, cho đến khi Hương Diệp rời đi, hắn mới nghĩ, có phải, ngay cái đêm đó cô đã quyết định hết ba năm sẽ rời khỏi hắn?
Rồi sau đó, Hinh Phi bị đưa vào lãnh cung, Hương Diệp mặc dù bí mật giúp nàng ta, cho tới giờ lại chưa từng hỏi hắn một câu, một người bướng bỉnh như vậy, một năm kia lại không phản bác lại hắn một lời nào.
Thì ra cô nín nhịn như vậy, chỉ là để lưu lại một đoạn ký ức tốt đẹp với hắn mà thôi, dứt khoát quả quyết cắt đứt liên hệ giữa hai người như vậy. . . Là bởi vì cô đã chuẩn bị cả một năm, mà hắn chưa chuẩn bị chút nào.
Hắn nhìn thấu đủ loại lý do khiến cô rời xa hắn, cũng là sau khi cô đã đi.
Tiễn Danh Dược đi, Hương Diệp ngồi trong phòng, nhìn chiếc hộp ngọc nhỏ Ngọc Sanh Hàn đưa, mở ra, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt mát mẻ kia, nghĩ đến câu nói lúc nãy của Danh Dược.
“Ngươi cảm thấy, Ngọc Sanh Hàn có thể chờ ngươi bao nhiêu năm?”
Chẳng lẽ, thật sự cần hắn phải ở bên cô yên lặng chờ đợi mười năm mới gọi là tình yêu sao? Mười năm sau, nếu cô và hắn cuối cùng cũng sánh bước cùng nhau, quay đầu lại nhìn mười năm đã qua có phải cũng sẽ cảm thấy cả hai đã để mất đi quá nhiều?
Nhìn chiếc hộp ngọc kia một lúc lâu, Hương Diệp cho rằng mình sẽ cứ ngẩn người như vậy, cho đến tối, một bóng người có chút lén lút leo cửa sổ vào, ngẩng đầu nhìn, Hương Diệp có chút toát mồ hôi, nói thực ra, chuyện như vậy thực sự không thích hợp với hắn, cứ thấy, có chút tổn hại hình tượng.
Nhưng mà Ngọc Sanh Hàn đúng là đã trèo cửa sổ vào.
Đứng vững xong, lại ngạo nghễ bước về phía cô, nhìn Hương Diệp đang có chút sợ run, lại nhìn chiếc hộp ngọc đang mở trên tay cô, hơi cau mày, cầm thẳng lấy chiếc hộp, kéo cao tay áo Hương Diệp, nhẹ nhàng bôi giúp cô.
Hương Diệp nhìn hắn, cảm nhận đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa bóp nơi cánh tay, cảm giác thuốc cao bối vào lành lạnh man mát, rất thư thái.
“Tại sao lại trèo cửa sổ vào?” Tha thứ cho cô, cô quả thực vẫn đang luẩn quẩn với vấn đề này.
“Hương Nại Nhi không cho anh vào.” Ngọc Sanh Hàn nhíu mày nhìn cô, hời hợt đáp, Hương Diệp hiểu, bởi vì Hương Nại Nhi không cho vào, cho nên, trèo tường xong, lại lẻn vào viện, cuối cùng trèo cửa sổ?
Khóe miệng, không nhịn được cười một tiếng, Ngọc Sanh Hàn hỏi cô cười gì, Hương Diệp hơi đảo mắt, chỉ nói, “Nhớ tới một câu chuyện cười.”
“Chuyện gì?”
“Người điếc nghe thấy người câm nói là người mù nhìn thấy tình yêu.” Vốn là một câu chuyện cười vô tâm, lại khiến Ngọc Sanh Hàn biến đổi sắc mặt, Hương Diệp vốn không nghĩ nhiều, nhưng thấy vẻ mặt hắn thay đổi, bấy giờ mới cả kinh trước những lời mình nói, hình như đó là sự châm chọc rất lớn đối với hắn.
Đang định giải thích, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên buông tay cô ra, lạnh lùng đứng dậy, sau đó xoay người đi thẳng, Hương Diệp nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng áy náy, muốn kéo hắn giải thích, nhưng mà, kéo hắn lại, thì nên giải thích gì đây?
Nói rằng thực ra cô cũng tin vào tình yêu?
Nói, chắc hắn cũng không tin, bản thân cô còn không tin cơ mà.
Chỉ có thể nhìn hắn bước từng bước ra cửa, tấm lưng kia, lại mang theo chút sầu bi, khi bước đến cạnh cửa, chân dừng lại, những vẫn không quay đầu.
Hương Diệp chỉ cảm thấy, ngực như thắt chặt, cánh môi mấp máy, cuối cùng lại không có dũng khí để gọi hắn, vì vậy, Ngọc Sanh Hàn chẳng còn lưu luyến gì nữa, mở cửa, đi thẳng.
Ngoài cửa hai người ngã vào, Tần Khê và Hương Nại Nhi rất mất mặt không biết đã nhìn lén ở bên ngoài bao lâu rồi.
“A anh, không cho anh vào anh còn trèo tường, vậy mà cũng là Hoàng đế sao~~” Hương Nại Nhi mạnh miệng che giấu hành vi rình trộm của mình, nhưng không ngờ, Ngọc Sanh Hàn mặt âm u lạnh lùng nhìn qua, khiến cho Hương Nại Nhi run bắn người trốn sau lưng Tần Khê.
Sau đó, Ngọc Sanh Hàn cũng chẳng quay đầu lại, bỏ đi. Hắn khoan dung với cô, không có nghĩa là hắn không có tôn nghiêm, không có nghĩa là hắn sẽ không tức giận.
“Cái mặt đó thật kinh khủng! Thực sự bị chọc giận rồi?” Hương Nại Nhi ngượng ngùng nhớ lại, nhìn lại Hương Diệp trong phòng, sắc mặt cũng không ổn, chớp mắt mấy cái, một lúc lâu mới hỏi, “Có phải cậu nói gì chọc giận anh ta rồi không?”
Hương Diệp im lặng quay đầu nhìn cô nàng, đáy mắt chỉ có sự thanh lãnh, mở miệng hỏi, “Cậu biết một cộng một bằng mấy không?”
Hương Nại Nhi ngẩn ra, ngây ngốc đáp, “Hai.”
“Cậu biết nhiều quá đấy.” Hương Diếp lạnh lùng nhìn qua.
Hương Nại Nhi nhất thời choáng váng, Tần Khê nhìn Hương Diệp cầm chiếc hộp ngọc vào trong phòng, vẻ mặt sùng bái, không ngờ Tiểu Hương Hương nhà hắn cũng sẽ nói ra những lời khiến người ta choáng váng như vậy.
Hương Diệp đặt chiếc hộp ngọc nhỏ ở đầu giường, ngồi bên cạnh, im lặng hồi lâu, mới thấp giọng lầm bầm nói, “Em không cố ý nói vậy.”
Rõ ràng lời tuyệt tình hơn cũng đã nói ra rồi, nhưng nhìn bóng lưng cô đơn kia của Ngọc Sanh Hà, lại cảm thấy tim nhói lên.
Nhưng mà, hắn tức giận cũng tốt. Như vậy mà có thể buông tha cho cô, cũng tốt.
Nhưng, trái tim vẫn không thoải mái, rõ ràng khi đối diện với Hàn Thanh, có thể rất bình tĩnh nói ra những lời xa cách, nhìn thấy dáng vẻ mất mát của Hàn Thanh, vẫn có thể xem nhẹ, nhưng hết lần này tới lần khác, đối với Ngọc Sanh Hàn, tim sẽ không nhịn được mà đau đớn.
Ngày thứ ba, Ngọc Sanh Hàn không xuất cung, cô đương nhiên sẽ không tiến cung.
Đúng vào lúc Hương Diệp cho là hắn sẽ không để ý đến cô nữa, cô lại thấy hắn ở Thiên Sứ Các.
Trong gian khách quý được chuẩn bị lâu dài dành riêng cho bốn người họ, một mình hắn ngồi bên trong uống rượu. Hương Nại Nhi mặc dù đã liệt hắn vào danh sách đen, nhưng mà hôm trước Ngọc Sanh Hàn rất tức giận nha~ cho nên Hương Nại Nhi căn bản không dám chọc đến hắn~
Hôm nay vẫn đông khách như cũ, nếu đã tới rồi, cũng không tiện nói đi là đi.
Vậy nên bốn người lúng túng ngồi trong một căn phòng, Ngọc Sanh Hàn vẫn đang tức giận, nhưng Ngọc Sanh Hàn là kiểu cho dù có tức giận, cũng phải ở bên cạnh cô ấy tức giận.
Tức giận, vẫn muốn lượn lờ trước mặt cô, ngồi ngay cạnh, cũng không nói với cô một câu. Hắn không mở miệng, Hương Diệp đương nhiên cũng không mở miệng.
Vậy nên, không khí ngượng ngập vô cùng.
Tần Khê rót cho hai người một chén rượu, “Cái đó, rượu hoa quế mới ủ. . . Thử một chút nhé?”
“Không uống rượu hoa.”
“Không uống rượu hoa.”
Hai người trăm miệng một lời, khiến cho Hương Nại Nhi và Tần Khê đều toát mồ hôi.
“Khụ khụ, rượu không thì có ý nghĩa gì, Hương Nại Nhi, không bằng em kể chuyện cười đi?” Tần Khê nhắc cái gì không nhắc, lại nhắc đến “Chuyện cười”, sắc mặt Ngọc Sanh Hàn âm u, không thể ngửi nổi hừ một tiếng.
Khóe miệng Hương Nại Nhi giật giật, chợt đứng phắt dậy, hai tay chống nạnh, rất là phách lối quát, “Vậy mọi người nghe cho kỹ đấy!”
Ba người đồng loạt nhìn cô nàng, lại nghe Hương Nại Nhi rất thoải mái kể, “Anh chàng A hỏi: cậu có cuốn [Lược sử thời gian] không? Anh chàng B rất tức giận trả lời một câu: Biến! Ông đây có thời gian thì cũng không lượm phân*!”
*lượm phân = giản thỉ, đồng âm với lược sử, không cười nổi với cái bạn Channel này =”=
Ba người im lặng một hồi lâu, vẫn là Hương Diệp phản ứng lại đầu tiên, không nhịn được bật cười.
Khóe miệng Tần Khê co rút, một lúc lâu mới than thở, “Hương Nại Nhi, em đừng nói với người khác em là bạn gái anh đấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT