Đầu bỗng thấy ý thức mơ hồ, trước mắt lúc sáng lúc tối, vết thương trên tay vẫn còn đang chảy máu, Hương Diệp cũng không biết mình đã chảy bao nhiêu máu, nhưng so với vết thương trên tay, nhìn Lăng Duẫn Hàm và Ân Ngôn, nỗi lo lắng và ưu tư còn sâu hơn nhiều.

Vừa nãy Lăng Duẫn Hàm đã gọi thị vệ đưa cô về chữa thương, đột nhiên, một bóng người xuất hiện, vươn tay tách cô ra khỏi thị vệ, Hương Diệp không cần nhìn cũng biết là ai, thân thể thuận thế dựa vào ngực người nọ, ngẩng đầu, gương mặt hơi trắng bệch, thấp giọng gọi hắn, “Ca…”

Tần Khê sắc mặt ngưng trọng, “Ừ” một tiếng đáp lại cô, sau đó hơi khom người, ôm ngang lấy hông cô, Hương Diệp vẫn giãy dụa, “Ân Ngôn cô ấy…”

“Thượng Quan hầu gia còn ở bên trong, không sao đâu.” Tần Khê nhẹ giọng dỗ dành, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Hương Diệp, khiến cô có chút an lòng, nhưng cơn choáng váng vẫn khiến cô trở nên vô lực, tựa vào trước ngực Tần Khê, mặc hắn ôm về.

Tần Khê ôm thẳng Hương Diệp về Hương Nhứ cung, cũng lười phải bận tâm đến cái gì mà cấm địa hậu cung, sai người mang thuốc lên, tự mình băng bó vết thương cho Hương Diệp, nhìn trên cánh tay trắng nõn mịn màng, một vết thương vừa sâu vừa dài, trầy da tróc thịt huyết sắc nhìn mà ghê người.

Tần Khê đau lòng khỏi phải nói, lầu bầu oán giận, “Người này cũng thật là, nổi điên còn không biết kiềm chế, miệng vết thương lớn như vậy.”

“Anh cũng nói là nổi điên rồi, sao còn kiềm chế được.” Hương Diệp hơi quay đầu, sắc mặt không còn tái nhợt như trước, trái lại ánh mắt đã có chút thanh tỉnh, nhìn Tần Khê, lại nói, “Đó không phải Ân Ngôn, cô ấy không muốn vậy đâu.”

“Đương nhiên là anh biết chứ.” Tần Khê bĩu môi, giọng điệu khinh thường, “Y như trúng tà vậy, làm gì có chỗ nào giống Nhan Phi thích gây chuyện vớ vẩn khắp nơi kia?”

Đừng có thấy hắn lúc nào cũng tùy tiện như vậy, tư duy của hắn cũng rõ ràng lắm chứ!

Vất vả lắm mới băng bó xong, không nhìn thấy vết thương dữ tợn kia nữa, Tần Khê cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thở dài nói, “Vết thương này mà để cho tên kia biết, không biết phản ứng thế nào đây.”

Nói xong, lại nhìn Hương Diệp một chút, sắc mặt của Hương Diệp hơi thay đổi, vẫn thản nhiên nói, “Chia tay rồi, em có thế nào, cũng không quan hệ đến anh ta.”

“Em ấy…” Tần Khê không nhịn được than thở, Hương Diệp bỗng ngẩng đầu lên, “Vết thương của em không cần lo nữa, chỗ này là tẩm cung của Nhan phi nương nương, nằm trong phạm vi hậu cung, anh mau đi đi.”

“Người ta muốn ở lại chăm sóc cho Tiểu Hương Hương mà ~” Tần Khê nói vô cùng ấm ức, Hương Diệp nghe trực tiếp khinh thường, “Đợi Nam Lâm Hoàng đế lấy tội danh dâm loạn hậu cung giam anh lại thì đừng có nói là anh quen em đấy.”

“Tiểu Hương Hương thật vô tình nha~” Tần Khê tiếp tục ấm ức, “Rõ ràng vừa nãy còn gọi anh ‘ca’ ‘ca’.”

“Em có sao? Anh nghe lầm rồi.” Hương Diệp giả bộ hồ đồ, Tần Khê thấy vậy nhất thời nghẹn uất, sưng mặt lên, y như trẻ con.

Vất vả lắm mới đuổi được Tần Khê đi, thân thể Hương Diệp vẫn có chút hư thoát, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, ai ngờ lúc tỉnh lại, đã là nửa đêm, nghe Bằng Nhi nói Ân Ngôn đã quay lại, cô cuối cùng cũng yên tâm.

Đi tới trước cửa, đẩy cánh cửa ra, chợt dừng lại, gian phòng cuả cô ở cùng một sân viện với phòng Ân Ngôn, mở cửa ra là đã có thể nhìn thấy được cửa phòng cô ấy.

Bóng đêm mông lung, xung quanh yên tĩnh một mảnh, mà nơi của phòng Ân Ngôn, có một bóng người đang lẳng lặng đứng yên, không biết đứng bao lâu, cuối cùng vẫn đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào.

Hương Diệp nhìn Lăng Duẫn Hàm cẩn trọng bước vào phòng Ân Ngôn, lòng nghĩ trong lòng hắn vẫn có cô ấy, dù lúc trước dưới cơn nóng giận có vung một cái tát đánh Ân Ngôn, nhưng mà, hắn vẫn đến xem cô ấy.

Đóng cửa lại, vừa mới xoay người, đã thấy một bóng người nhanh chóng lách vào phòng, thấy cô đứng dậy, không nhịn được dạy dỗ mấy câu.

Nề hà, bạn học Hương Diệp căn bản chẳng cảm kích, cứ ngồi xuống một bên, Tần Khê có chút nhức đầu nhìn cô em gái, một hồi lâu, đột nhiên móc ra một cái bao từ trong lồng ngực, mở ra, thở dài thườn thượt, “Chậc chậc, em xem anh đến Nam Lâm mới được mấy ngày, cứ hai ngày lại một phong thư thúc giục, thế này thì chạy chết biết bao nhiêu con ngựa đây ~ đáng tiếc, có người chẳng có lương tâm gì cả.”

Hương Diệp hiển nhiên là nghe được, nhìn một xập giấy trong chiếc túi kia, gương mặt hơi thay đổi, vẫn cứng giọng nói, “Bây giờ em chưa về được, Ân Ngôn cần em…”

“Em cũng đâu có giúp được cô ấy!” Tần Khê nói thẳng, “Chúng ta chẳng phải pháp sư cũng chẳng phải thầy cúng, chẳng lẽ em còn có thể chạy vào trong người cô ấy để bắt thủ phạm?” Dù là Tần Khê cũng biết tình trạng bây giờ của Ân Ngôn không giống với Ngọc Sanh Hàn.

“Nhưng ít nhất em cũng có thể ở bên cạnh cô ấy…”

“Ở bên cạnh cô ấy, để cô ấy lại mất khống chế đâm em thêm một nhát nữa sao?” Tần Khê hừ lạnh, thái độ cứng rắn hiếm thấy, “Anh mặc kệ đấy, mai anh sẽ chào tạm biệt Hoàng đế Nam Lâm, em theo anh cùng về.” Tuy nói bỏ lại đồng loại không tốt, nhưng hắn lại càng không muốn để em gái mình trong hoàn cảnh nguy hiểm, hơn nữa Ngọc Sanh Hàn trong thư, hình như đã xảy ra chuyện gì.

Hương Diệp chỉ trừng hắn, “Tùy anh, dù sao em cũng không đi đâu.”

“Không phải do em quyết.” Tần Khê bỏ lại một câu, lắc mình rời đi. Hương Diệp ngồi ở mép giường, ánh mắt hơi tối lại*, khi rời khỏi nước Tây Ngọc, một thân một mình*, cô đi đâu thực ra cũng đều không sao cả, sau này, không liên quan đến người kia nữa là được, ở đây quen được Ân Ngôn, chung sống hơn nửa năm với cô ấy, cô sao có thể nguyện ý rời đi vào lúc này được.

Ánh mắt rơi vào xấp thư Tần Khê để lại, do dự hồi lâu, vẫn bước tới nhẹ nhàng mở phong thứ nhất ra.

Nét chữ quen thuộc, cũng lãnh luyện* giống người kia.

Phong thứ nhất, “Cho anh thời gian mười ngày. Dám đi bộ thong dong ở đó thì quay về anh nhất định phải chết.”

Ngọc Sanh Hàn bắt đầu uy hiếp người khác trắng trợn như vậy từ lúc nào?

Phong thứ hai, “Nếu mà tìm thấy, mắng cho cô ấy một trận đã.”

Hắn vẫn còn đang giận mình đây, bọn họ đã ly hôn rồi, cô đi du lịch một mình bên ngoài, hắn lại còn dữ với cô.

Phong thứ hai (hình như là bổ sung của phong thứ nhất), “Nhưng mà đừng có mắng nặng quá.”

Thì ra là, hắn vẫn còn thương xót mình.

Phong thứ tư, “Nhắc anh một câu, ngày thứ bảy rồi đấy.”

Có cần phải tính thời gian chi tiết như vậy không?

Phong thứ năm…

Thực đúng là, gần như hai ngày một phong, từ khi tiến vào Nam Lâm đến tận bây giờ, mỗi phong đều là gửi ngay theo sát mông Tần Khê, chắc thực sự chạy chết mấy thớt ngựa, hơn nữa mỗi phong thư chỉ lẻ tẻ có mấy chữ, đâu phải là nhắn tin trên điện thoại di động, làm gì mà tiết kiệm mực như vậy.

Nếu người đưa thư mà nhìn thấy nội dung, chắc sẽ tức đến hộc máu mất.

Hương Diệp cầm xấp thư kia, từ đầu tới cuối, mỗi phong đều xem một lần, không tự chút, cặp mắt vốn lạnh nhạt đã nhiễm ý cười từ bao giờ, làn mi lay động, lộ ra vẻ dịu dàng, đã lâu không thấy, cảm giác động tâm khi nhìn những vật khác ngoại trừ hoa cỏ.

Đôi mắt tràn ngập ấm áp mà Hàn Thanh từng chờ mong được thấy, giờ phút này đang hiện ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play