Ăn xong bữa tối, ngồi trong phòng cùng Ân Ngôn nhàm chán, Hương Diệp nhìn sắc trời, liền nói, “Ta phải về.”
Ân Ngôn vốn đang nghịch mấy cây bút, nghe vậy bèn bỏ bút xuống, “Ta đi với ngươi một chút nha.” Hương Diệp đang định từ chối, Ân Ngôn lại cười hì hì kéo cô qua, “Ăn xong tản bộ, ăn xong tàn bộ ấy mà~ “
Hương Diệp bất đắc dĩ, thấy cô nàng mặc một bộ đồ đơn giản, cũng không nhận ra là nương nương, mấy ngày nay chắc cũng buồn hỏng rồi.
Hai người từ từ đi về Hương Thảo cư, sắc trời đã hơi tối, xách theo đèn cung đình, chậm rãi đi, Ân Ngôn ngẩng đầu nhìn bầu trời giăng đầy sao, than một tiếng, “Trước kia ta chưa từng thấy nhiều sao như vậy đâu~ Đẹp quá đi~ “
“Bởi vì không khí của cổ đại tốt.” Hương Diệp thấp giọng nói một câu, Ân Ngôn cười hì hì đáp, “Đúng à nha~ “
Đúng cái đầu cô. Hương Diệp rất muốn trợn trắng mắt, cô đã ám chỉ rõ ràng đến thế rồi mà cô nhóc này vẫn còn ngờ ngệch.
“Hương Diệp, hay là mai đi câu cá đi.”
“Ngươi quên chuyện hai lần trước bị Hoàng thượng bắt gặp rồi à?” Hương Diệp nhíu mày hỏi, “Còn gạt hắn hai lần?”
Nói đến chuyện này, Ân Ngôn liền có chút suy nghĩ, lúc trước tìm Hương Diệp cũng không xảy ra chuyện gì, cố tình hai ần đó, hai ngày liền đều đụng phải Hoàng thượng, hơn nữa còn đúng vào lúc cô hoàn toàn không trang điểm đậm, sợ đến mức phải gạt Hoàng Đế nói là muội muội của Nhan Phi Ân Tình Tình.
Ân Ngôn lúc trang điểm đậm là thoa cả một tầng phấn dày lên mặt, cho nên lúc nói là muội muội, trên căn bản, Lăng Duẫn Hàm, cũng chính là Hoàng đế Nam Lăng không hề hoài nghi gì.
Nhưng mà nếu gặp thêm mấy lần nữa, Hương Diệp cũng không dám chắc.
“Vậy giờ cẩn thận một chút tránh để hắn bắt gặp là được mà, hỡn nữa lần trước sau khi ta giả bệnh xong, hắn đã hoàn toàn chán ghét ta, sẽ không tới gần đây đâu.” Ân Ngôn nói xong, gương mặt lại không tự giác cúi xuống, Hương Diệp đang định nói gì đó, đã thấy một nhóm cung nhân mang theo một cỗ kiệu đi tới.
Hương Diệp nhận ra đó là cung liễn thị tẩm, vội vàng kéo Ân Ngôn trốn đi, Ân Ngôn thò đầu ra, nhận ra Dung Phi ở bên trong, cứ vậy, sững người nhìn.
“Hương Diệp, ngươi biết tại sao ta không muốn có quan hệ gì với Hoàng thượng đúng không?” Ân Ngôn quay đầu nhìn cô, trong mắt có thêm một tầng khó hiểu bất đắc dĩ, Hương Diệp nhìn cô, đương nhiên là hiểu.
“Bởi vi Hoàng thượng không thể nào là của một mình ngươi.”
“Đúng vậy, ngươi nhìn Dung Phi xem, có đắc sủng đến mấy cũng vẫn là phục vụ chung một người chồng với những người đàn bà khác, loại quan hệ này với ta mà nói chẳng hay ho gì.” Ân Ngôn bĩu môi, đợi cung liễn đi xa, bấy giờ mới kéo Hương Diệp đi tiếp.
Dười ánh trắng, cặp mắt Hương Diệp sáng lên, “Hương Diệp có người trong lòng không?”
“Có.” Hương Diệp không hề nghĩ ngợi đã bật thốt lên, Ân Ngôn đang thấy hơi ngoài ý muốn một tẹo, đã nghe thấy Hương Diệp bổ sung, “Có điều chúng ta đã chia tay.”
Ân Ngôn than thầm trong lòng, cổ nhân ở đây cũng tiên tiến thật, từ chia tay này có hơi bị nhiều hương vị hiện đại nha.
“Sao lại chia tay?”
Ân Ngôn hỏi, Hương Diệp giống như suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nói, “Cá tính tương đồng, rất chán.”
Ân Ngôn nghe lời này, nhất thời mặt đầy sùng bái, “Hương Diệp, ngươi đúng là rất cả tính, người ta đều là cá tính bất hòa mới chia tay, ngươi ngược lại, cá tính tương đồng còn không tốt?”
“Cá tính tương đồng, trong lòng có suy nghĩ gì cũng bị nhìn thaaus, hai người chỉ cần một ánh mắt đã có thể nói rõ tâm ý của nhau. . . ở bên nhau rất nhạt nhẽo. . . .” Hương Diệp cũng không biết, nói vậy không có sức thuyết phục, ngay cả bản thân cô cũng thấy không. Ân Ngôn dường như cũng có cảm giác như vậy, nhìn Hương Diệp, sửng sốt một hồi lâu cuối cùng cũng cái hiểu cái không nói, “Ta biết rồi, ngươi muốn yêu oanh oanh liệt liệt chứ gì~ “
Hương Diệp liếc xéo cô nàng một cái, lười phải giải thích thêm về cái vấn đề tình yêu này, Hương Diệp im lặng, Ân Ngôn liền coi như cô đồng ý, vỗ vỗ vai cô, rất là thông cảm nói, “Thì ra khẩu vị của ngươi là loại này, hôm nào ta kể ngươi nghe vài câu chuyện của Quỳnh Dao đi, kể cho ngươi Hoàn Châu Cách Cách nhé.”
Hương Diệp có chút miễn cưỡng nhìn cô nàng một cái, vẫn im lặng, có điều Hoàn Châu Cách Cách, cô đã xem rồi.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, chốc lát sau đã đến Hương Thảo cư, An Ngôn khoát khoát tay với cô, quay bước về, Hương Diệp nhìn Ân Ngôn đi xa, trong lòng luôn cảm thấy Ân Ngôn và cô của ba năm trước đây có chút tương tự, bọn họ vừa mới đầu đều hiểu rõ, dây dưa với một Hoàng Đế sẽ có hậu quả thế nào, nhưng dù có biết, vẫn không tự chủ được mà hãm sâu vào, Lăng Duẫn Hàm trẻ tuổi, tuấn lãng ôn hòa, đối với một cô gái hiện đại phải có sức hút nhất định, chẳng qua là không biết cuối cùng, Ân Ngôn có thể sánh bước cùng hắn hay không.
Cuộc sống trong cung vẫn bình thản như cũ, Hương Diệp bây giờ mặc dù mang thân phận cung nữ, cả ngày bị người ta sai khiến, cũng không thấy quá khổ sở, cô vốn không phải là đại tiểu thư tâm cao khí ngạo gì, sống đơn giản là được rồi, ở cổ đại mười năm, cho dù có khó chịu gì nữa, cúi đầu, rụt cổ, học lễ tiết của cổ nhân, đối với cô mà nói, không phải là chuyện khó khăn.
Có điều, cô đi đã ba tháng, bên kia không biết thế nào? Binh khí mới dường như rất được hưởng ứng, cô ở trong cung cũng có thể nghe được một số tin tức.
Hàn, có còn nhớ đến cô không? Hay là, đã buông tha rồi?
Không biết là, Tần Khê bên kia đang không ngừng kêu khổ.
“Ngọc Sanh Hàn lại chạy đi đâu rồi? !” Tần Khê xông vào ngự thư phòng đã rống ầm lên, An Quế nghe vậy, vội vàng kéo hắn vào trong phòng, cầu khẩn nói, “Cô gia gia ơi, ngài đừng lớn tiếng như vậy, Hoàng thượng vừa bãi triều đã xuất cung khảo sát rồi.”
“Không phải chứ, cậu ta rốt cuộc đang kháo sát cái gì chứ? Chưa nghe nói có Hoàng đế nào lại chạy ra ngoài cả ngày như thế cả.” Tần Khê dừng một chút, giống như nghĩ ra điều gì, bỗng túm lấy cổ áo An Quế, mặt mày hoảng sợ hỏi, “Ông nói thật đi, có phải Ngọc Sanh Hàn có tình nhân ở ngoài rồi đúng không? Cho nên suốt ngày chạy ra ngoài?”
An Quế nghe vậy, mặt đầy ngượng ngập, lòng nói, Vương gia à, lời này của ngài nghe sao mà giống thê tử đi bắt trượng phu ăn vụng ở ngoài vậy, nhưng Tần Khê có lý do chính đáng, Hương Diệp không có ở đây, hắn đương nhiên phải trông coi Ngọc Sanh Hàn, trong mắt hắn, hai người chẳng qua là tạm thời tách ra mà thôi!
“Cái này, tiểu nhân chỉ nghe thấy Hoàng thượng đang kiểm tra. . . độ mặn?” An Quế nghẹo đầu đáp, căn bản không biết kiềm tra độ mặn mà Hoàng thượng thỉnh thoảng lại lẩm nhẩm là gì.
Tần Khê cũng nghe ra, nhưng mà, kiểm tra độ mặn làm cái gì? Chẳng lẽ cậu ta còn muốn bắt chước Viên Long Bình* lai giống lúa nước làm lương thực nuôi sống ngàn vạn dân chúng.
* Sinh năm 1930 0- Chuyên gia lai giống Lúa người Trung Quốc, Viện sĩ Viện Hàn Lâm Mỹ
Cẩn thận suy nghĩ một chút, thật sự có khả năng, dạo gần đây phía bắc không phải có thiên tai sao, lương thực cũng không đủ.
Xem ra Ngọc Sanh Hàn thực sự đã đắm chìm vào phát triển sự nghiệp rồi, đàn ông mà, thất bại trên tình trường, luôn gửi gắm tình cảm vào sự nghiệp.
Bên kia, cạnh bờ sông, Ngọc Sanh hàn đang bỏ một khối bùn đất vào trong túi, đột nhiện hắt hơi một cái, trong lòng nghĩ, chắc là lại vì ném công việc cho Tần Khê, lại bị anh ta chửi rồi, hay là, có phải người kia, cũng đang nhớ đến hắn ở một nơi nào đó?
Đi một cái đã ba tháng, hơn nữa không có chút tin tức nào, cô thực sự là tiêu sái! !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT