Một lúc lâu, cuối cùng mới mở miệng, “Thần thiếp biết, Hoàng Thượng đối với Hoàng Hậu nương nương là một mảnh thâm tình, nhưng Hoàng Thương sao không hiểu, thần thiếp cũng không phải hạng người thích trành thủ tình cảm, nịnh nọt, thần thiếp vốn nghĩ, nếu thần thiếp muốn giữ lại đứa bé này, Hoàng Thượng có cho phép không đây? Hoàng hậu nương nương có vì thế mà khúc mắc trong lòng hay không?”
Hinh Phi nói xong, một tay đặt lên phần bụng còn chưa hiện rõ, khổ sở nói, “Nếu Hoàng Thượng không cần đứa bé này, quân mệnh khó trái, thần thiếp dù không muốn bỏ cũng không thể giữ nó lại, nhưng, thần thiếp không dằn lòng được, dù sao đứa bé này cũng là xương thịt của của thần thiếp, là mạng sống thứ hai của thần thiếp, chờ đến một ngày, thần thiếp trăm năm quy lão, trên đường xuống Hoàng tuyền, ta sợ gặp đứa bé này, nó sẽ hỏi thần thiếp, Ngạch nương tại sao lại không cần ta? Phụ hoàng tại sao lại không cần ta?’
Hinh Phi nói xong, liền khóc rấm rức, thoắt cái đã quỳ phục trước Ngọc Sanh Hàn, dáng vẻ lệ hoa đái vũ trông vô cùng khổ sở, Ngọc Sanh Hàn vốn chỉ muốn xác nhận với nàng ta một câu, nghe thấy nàng khó chịu như vậy, cũng không tiện chỉ trích nhiều hơn, đỡ lấy cánh tay nàng kéo dậy, bất đắc dĩ nói, “Trẫm chưa nói không cần đứa bé này.”
Hinh Phi nghe vậy, cặp mắt đẫm lệ chợt ngẩn ra, nhìn Ngọc Sanh Hàn, giống như đang tìm kiếm một sự khẳng định, Ngọc Sanh Hàn chỉ nói, “Chưa nói đến nó là máu thịt của Trẫm, cho dù không phải, cũng là một sinh mệnh. Chuyện hôm nay người đừng nghĩ nhiều quá, dưỡng thai cho tốt.”
Ngọc Sanh Hàn nhìn nước mắt chưa khô còn đọng trên mặt Hinh Phi, đáy lòng than nhẹ, cho dù không có đứa trẻ này nữa, Hương Diệp cũng sẽ không quay lại bên cạnh hắn, chuyện của Hinh Phi chỉ là một mồi lửa mà thôi, chỉ cần hắn còn là Hoàng Đế, không có Hinh Phi thì cũng vẫn sẽ có những người khác, chỉ có duy nhất một người là cô, sau này e rằng sẽ không còn là chuyện dễ dàng.
Hinh Phi tuy thông tuệ, nhưng trong chốn cung cấm này, có ai là không thân bất do kỷ.
“Thần thiếp khấu tạ ân điển của Hoàng Thượng.” Trên mặt Hinh Phi lộ ra vẻ vui mừng, Ngọc Sanh Hàn vẫn không cười nổi, thản nhiên nói, “Ngươi an tâm dưỡng thai đi, những chuyện khác, Trẫm sẽ sai người sắp xếp.”
Nói xong, đang muốn rời đi, lại bị Hinh Phi gọi lại, dáng vẻ ôn thần hòa nhã, “Hoàng thượng, bên phía mẫu hậu, thần thiếp sẽ giải thích với người. Hoàng thượng không cần phải đến thăm thần thiếp thường xuyên đâu, thần thiếp thấy Hoàng hậu muội muội lúc nghe tin sắc mặt không được tốt, nếu Hoàng Thượng rảnh rỗi thì nên ở bên Hoàng Hậu nhiều một chút.”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, thoáng im lặng, nhìn Hinh Phi, một lúc lâu cuối cùng vẻ mặt mới dịu lại, “Ngươi đang có mang, cần người chăm sóc, Trẫm sẽ tới thăm ngươi thường xuyên, bên phía Hoàng hậu, ngươi không cần để ý.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Hinh Phi yêu kiều cười một tiếng, cung tiễn Ngọc Sanh Hàn rời đi, đưa mắt nhìn, cho đến khi hắn rời khỏi cửa cung, vẻ vui mừng trong ánh mắt mới dần dần mờ nhạt, vẻ mặt suy tư, không lâu sau đó, thiếp thân cung nữ Tô Nhĩ bước vào, tựa hồ như oán giận nói, “Nương nương lúc nãy sao lại bảo Hoàng Thượng đến thăm Hoàng hậu nương nương? Nương nương đang có mang, Hoàng Thượng phải ở bên người nhiều hơn mới đúng.”
Hinh Phi nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống, vươn tay day day mi tâm, trên mặt mang theo chút mệt mỏi, chỉ nói, “Ngươi không nghe cuối cùng Hoàng thượng vẫn quyết định tới chỗ ta sao?”
Tô Nhĩ nghe vậy, lúc này mới chợt tỉnh ngộ ra, “Lấy lùi để tiến!!!”
“Tô Nhĩ càng ngày càng thông minh.” Hinh Phi nhìn Tô Nhĩ cười nhẹ, dừng một chút, lại hỏi, “Ngươi đi xem thuốc đã sắc xong chưa.”
Nghe đến thuốc, sắc mặt Tô Nhĩ chợt trầm xuống, vẻ lo lắng hiện lên trên mặt, “Nương nương, nhất định phải uống thuốc kia sao? Mỗi lần người uống xong đều…”
“Tô Nhĩ!” Hinh Phi đột nhiên ngắt lời nàng, vẻ mặt vẫn không giận không hờn như cũ nói, “Đừng nói nữa, giúp ta bưng thuốc lên đây.”
“Nương nương, Tô Nhĩ không hiểu, người tội gì phải chịu đựng như vậy vì Hoàng thượng….” Tô Nhĩ có chút không tình nguyện đứng dậy, miệng còn lầm bầm lầu bầu, nhưng vẫn bước ra ngoài.
Hinh Phi nhìn Tô Nhĩ rời đi, lại cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, sắc mặt ôn hòa, khóe miệng khẽ dâng lên một nụ cười dịu dàng.
Mấy ngày tiếp đó, Ngọc Sanh Hàn hoàn toàn bị Hương Diệp bỏ mặc ngoài cửa, hắn cũng không trèo tường vào chặn đường cô nữa, gặp mặt lại phải nghe cô nói mấy câu tức chết người kia nữa thì gặp làm gì.
Hương Diệp không ra khỏi cửa cung, không để ý tới những lời đồn đại bên ngoài, Hinh Phi đắc sủng ra sao, Hoàng thượng chiều nào cũng đi dạo với Hinh Phi ở ngự hoa viên, trong ngư hoa viên mà cô chăm chút kia.
Ban đêm, thâm cung vắng lặng.
Cầm Phi đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm, Hương Diệp đi tới, chỉ thấy nàng mặc một thân mỏng manh, ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt mang theo nét dịu dàng yên bình.
“Bộ dạng thế này mà đi hóng gió, cẩn thận đến lúc đó bệnh giả lại thành bệnh thật.”
Cầm Thụy quay đầu, thấy Hương Diệp, lập tức mỉm cười, “Nằm mãi trên giường giả bệnh, khó khăn lắm mới có thể đứng dậy đi lại một chút, ngắm trăng, thật đẹp.”
“Đêm đông lạnh lắm.” Hương Diệp nhàn nhạt nói, khoác một chiếc áo choàng lên người nàng, Cầm Thụy khẽ mỉm cười bày tỏ sự cảm kích, khóe miệng nhếch lên nhàn nhạt, “Hương Diệp, Tiêu vương gia hắn, có thích ngắm trăng không? Hắn bây giờ, có phải cũng đang ngắm trăng không nhỉ?”
Tiêu Cẩm hắn, chắc cũng thích ngắm trăng, nhớ trước kia có một lần, hắn muốn xem hoa quỳnh nở, một buổi tối cố ý tính đúng canh giờ, kéo cô cùng chờ phù dung khai hoa, kết quả hoa nở rồi, mà hắn thì đã đếm sao thiếp đi từ lúc nào, đêm đó chỉ có mình Hương Diệp ngắm hoa quỳnh nở.
“Ta nghĩ giờ hắn cũng đang ngắm trăng.”
“Tại sao?”
“Tiêu Cẩm là người sợ cô đơn, sợ giam hãm, lúc không ngủ được, chắc cũng chỉ có thể ngắm trăng, đếm sao thôi.” Hương Diệp đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn đêm tối yên tĩnh, có điều người cô nghĩ đến không phải là người Cầm Thụy đang nghĩ, hơi đảo mắt lại, thấy Cầm Thụy đang nhìn cô không chớp mắt.
“Sao vậy?”
Cầm Thụy bị ánh mắt của Hương Diệp hỏi thăm, cúi thấp đầu, ngượng ngùng nói, “Không có gì, ta chẳng qua chỉ cảm thấy rất hâm mộ ngươi.” Biết nhiều chuyện về Tiêu Cẩm như vậy, hiểu hắn như vậy, mà hắn, lại thích ngươi như vậy.
“Cầm Thụy, nếu Tiêu Cẩm gặp cô, nhất định sẽ rất vui.” Hương Diệp nhìn nàng nhẹ giọng nói, nhướn mày, mâu sắc đậm hơn, “Cô tin ta chứ?”
Cầm Thụy nghe vậy có hơi sững sờ, ngay sau đó, nụ cười nhẹ nhàng lan tỏa, “Ta tin ngươi.” Dừng một chút, vẻ mặt hơi thay đổi, có chút lo lăng nói, “Ta nghe nói, Hoàng Thượng gần đây vẫn ở bên Hinh Phi, Hương Diệp, ngươi thực sự không sao chứ?”
Đột nhiên nghe Cầm Thụy nhắc đến chuyện này, Hương Diệp chỉ hơi ngẩn ra, sau đó lập tức cười nhạt, “Không sao, Hinh Phi mang thai, Hoàng Thượng ở bên nàng là đúng.” Hương Diệp nói xong, dừng một chút, lại nói, “Có điều Hinh Phi có mang, chuyện cô giả chết, chắc sẽ phải dời lại một thời gian, nếu làm kinh sợ Hinh Phi, hay khiến nàng thương tâm hại đến thân thể thì không hay cho lắm.”
Cầm Thụy nghe vậy, hơi ngẩn ra, cũng chỉ lắc đầu mỉm cười, “Ta không sao, ta có thể chờ được.” Nhưng mà Hương Diệp, ngươi thực sự không sao cả sao? Ngươi ngoài miệng lúc nào cũng nhắc đến cái thai của Hinh Phi, cái thai đó rốt cuộc có ý nghĩa gì vơi ngươi?
Nói chuyện một lúc, lại dặn dò Cầm Thụy đi nghỉ sớm, Hượng Diệp lúc này mới xoay người rời đi.
Cầm Thụy nhìn bóng dáng Hương Diệp biến mất trong màn đêm, chỉ thở dài, đang quay đầu, lại thấy một bóng người nhảy xuống từ trên nóc nhà, khiến nàng sợ hết hồn, thấy rõ người đến là ai, lúc này mới lúng túng cúi đầu xuống, thầm nghĩ, lại tới rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT