“Thần thiếp chỉ nghĩ, gần đây bận rộn, chuyện này trước chưa nên để Hoàng Thượng biết.” Hinh Phi rất có phong phạm, ôn nhã hiền tuệ. Chuyện như vậy cũng chu đáo.

“Đây là chuyện tốt, Hoàng thượng nghe được, nhất định sẽ vui vẻ.” Hương Diệp gượng cười, cô không rõ lắm, nếu Ngọc Sanh Hàn nghe được tin này có vui vẻ hay không.

Ít nhất, lúc này cô không có nửa phần cảm giác vui vẻ.

Cho dù vậy, cô vẫn là người đứng đầu hậu cung, phân phó xong những chuyện cần phải phân phó, tăng thêm người hầu hạ Hinh Phi, sau đó để cho cung nhân cẩn thận hầu hạ, tiếp theo lại ban thưởng, xem có gì cần, cứ việc mở miệng nói với cô.

Nụ cười nhạt cứng nhắc, lời nói cử chỉ máy móc.

Cho đến khi sai người cẩn thận tiễn Hinh Phi đi rồi, lúc này mới từ từ ngồi xuống, an tĩnh lại, khiến cho Hương Nại Nhi có chút sợ. Hương Nại Nhi bước tới trước mặt cô ngồi xổm xuống, vuốt nhẹ đầu gối cô trấn an nói, “Hương Diệp, mình nghĩ chuyện này không liên quan đến Ngọc Sanh Hàn đâu, cậu đừng nghĩ nhiều quá, chờ Ngọc Sanh Hàn xử lý xong chuyện của Ngự thư phòng xong thì hãy tới hỏi anh ta…”

“Anh ấy không biết.” Hương Diệp nhàn nhạt cắt lời cô, nhìn Hương Nại Nhi, giống như cười không nổi, Hương Nại Nhi chạm vào tay cô, chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, “Cậu nhìn cậu đi, đông đến rồi, tay không giữ ấm gì cả, lạnh quá….”

“Hương Nại Nhi, mình không sao, cậu đi về trước đi được không? Chuyện này tạm thời đừng cho Tần Khê biết.” Hương Diệp nhàn nhạt gạt tay Hương Nại Nhi ra, trên mặt không còn tái nhợt như trước, chỉ thản nhiên nói, “Mình hơi mệt, muốn một mình yên tĩnh một chút, cậu về trước đi được không?”

Hương Nại Nhi còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn vào mắt Hương Diệp, lại cảm thấy không nói lên lời.

Chỉ có thể đứng dậy, rời đi trước.

“Phân phó xuống, Bổn cung mệt mỏi, không gặp ai cả.” Hương Diệp nhạt giọng phân phó một câu, đi thẳng về phía nội thất, cung nữ cô cô hỏi, “Nương nương, vậy Hoàng thượng thì sao?”

“Cũng không muốn gặp.”

Nói xong, liền bước đi thẳng.



Hương Nại Nhi ra khỏi Phượng Hoàn cung, lại không rời đi, ngược lại chạy thẳng đến Ngự thư phòng, thời gian này, anh ta chắc đang ở xử lý triều chính với đám đại thần.

Lúc Hương Nại Nhi chạy đến Ngự thư phòng, vừa đúng lúc các đại thần bước ra, Tần Khê chưa thấy ra, chắc là ở lại bàn bạc chuyện gì đó.

Chờ các đại thần đã đi xa, Hương Nại Nhi chạy thẳng vào, hướng về phía cửa thư phòng rống to một tiếng, “Tần Khê đồ khốn kiếp vô lại kia, lăn ra đây cho tôi!!”

Tại sao lại là Tần Khê ư? Đần sao, đây là hoàng cung, cô mà mắng như vậy, Ngọc Sanh Hàn không so đo, nhưng mà bà mẫu hậu của hắn chỉ sợ sẽ đem cô kéo ra ngoài chém mười mấy phát ấy chứ.

Nhưng mà nếu mà không mắng, thì không thể xả được tâm trạng bực bội của cô lúc này.

Quả nhiên không bao lâu, vừa mới rống hết câu, An Quế đã vội vàng chạy ra mở cửa, Hương Nại Nhi nổi giận đùng đùng đi vào, Tần Khê mặt đầy đau khổ, “Hương Nại Nhi, tôi lại đắc tội cô chỗ nào hả?”

Nhưng Hương Nại Nhi không nhìn hắn, đi thẳng tới trước mặt Ngọc Sanh Hàn, liều mạng trừng hắn, thở thật sâu, hít một hơi, cuối cùng buông ra một câu giễu cợt, “Chúc mừng Hoàng thượng, sắp làm cha rồi~”

Ba người nghe vậy đều sửng sốt, nhất là Ngọc Sanh Hàn, gần như ngơ ngẩn.

Một lúc lâu, vẫn là Tần Khê kịp phản ứng lại đầu tiên, vội hỏi, “Cái gì mà sắp làm cha? Cô không định nói với tôi là Tiểu Hương Hương có rồi chứ?”

“Hoàng hậu nương nương có? Thật sao?” An Quế kêu lên một tiếng, vẻ mặt cực kỳ vui sướng, luống cuống hết cả tay chân,”Đây đúng là chuyện vui của trời đất! Hoàng thượng, Hoàng thượng!”

Ngọc Sanh Hàn giống như đang hồi hồn, nụ cười bên khóe miệng mới dâng lên được một nửa, lại nghe Hương Nại Nhi gào lên, :”Là Hinh Phi có!”

Lời này vừa nói ra, vốn ba người mặt mày đang đầy vẻ vui mừng liền chuyển thành ba loại sắc thái khác nhau, Tần Khê ngây ngốc, An Quế dường như có chút thất vọng, dù sao thì, đó cũng là chuyện vui, nhưng mà, khó coi nhất chính là Ngọc Sanh Hàn.

Càu mày, nhìn chằm chằm Hương Nại Nhi, “Cô rốt cuộc đang nói cái gì?”

“Tôi hỏi anh, hơn một tháng trước, anh có lâm hạnh Hinh phi kia không?”: Hương Nại Nhi tiến lên một bước túm lấy Ngọc Sanh Hàn hỏi, Ngọc Sanh Hàn mặt mày cũng ngây ngẩn, không rõ làm sao.,

Hương Nại Nhi buông tay, lẩm bẩm nói, “Không nên hỏi anh.” Xoay người kéo An Quế lại hỏi, “Phải hỏi ông, hơn một tháng trước, Hoàng thượng có phải đã lâm hạnh Hinh phi đúng không?”

Tần Khê nghe vậy, chợt trừng Ngọc Sanh Hàn một cái, sắc mặt rất khó coi, trong cái nhìn của hắn, nếu Ngọc Sanh Hàn đã có Hương Diệp rồi thì không nên qua lại với những người phụ nữ khác mới đúng.

An Quế cũng sửng sốt, nhìn ánh mắt kinh khủng kia của Ngọc Sanh Hàn, sợ hãi nói, “Cái này… Nô tài nhớ, hơn một tháng trước, Hoàng thượng đón Hoàng hậu nương nương về Phượng Hoàn cung, hôm sau vì nương nương nhiễm bệnh nên Hoàng thượng liền cho gọi Hinh Phi thị tẩm.”

Nghe lời của An Quế, khuôn mặt Ngọc Sanh Hàn chợt trầm xuống, là người kia, nói là thích Hương Diệp, nhưng Hương Diệp vừa bệnh, liền tìm người phụ nữ khác thay thế, lần này thì hay rồi, để lại cho hắn một cục diện rối rắm.

“Hương Diệp…” Chợt nhớ tới Hương Diệp, Ngọc Sanh Hàn hỏi Hương Nại Nhi, “Hương Diệp biết chuyện này chưa?”

“Tôi vừa mới ở chỗ Hương Diệp, anh nói cô ấy có biết không? Phi tử của anh nôn ọe trong tẩm cung của cô ấy, cô ấy gọi ngự y đến xem mạch, người phụ nữ khác mang thai con anh, cô ấy còn phải mỉm cười phân phó người ta chăm sóc cho tốt, điều thêm cung nữ rồi còn tặng đồ, chăm sóc như là Bồ Tát không bằng… Tôi nhìn.. mà còn khó chịu muốn chết.” Hương Nại Nhi nói xong, giọng điệu vô cùng khó chịu, nhớ tới dáng vẻ mặt mũi trắng bệch của Hương Diệp khi nghe được tin kia, mà vẫn còn cố tỏ ra kiên cường, mỉm cười không chút gợn sóng hay sợ hãi, mà rõ ràng là cười không nổi.”

Nhưng lúc này, cô cũng không an ủi được cô ấy.

Ngọc Sanh Hàn nghe những lời Hương Nại Nhi nói, không nói hai lời, thoáng cái đã chạy đi, An Quế thấy vậy, nhìn Hương Nại Nhi một chút, lại nhìn Tần Khê một chút, vẻ mặt lo lắng, “Cái này, hai vị tổ tông à, đây là thế nào vậy?”

An Quế dù sao cũng vẫn trưởng thành từ trong cung, lam sao mà hiểu nổi cái gọi là “một lòng” của những người hiền đại như bọn họ? Trọn đời trọn kiếp một đôi, không phải là thứ một Hoàng Đế có thể mang lại, Ngọc Sanh Hàn không chạm đến hậu cung của hắn, không có nghĩa là hậu cung đó không tồn tại.

Ngọc Sanh Hàn chạy thẳng đến Phượng Hoàn cung, lại thẩy cửa cung đóng chặt, thị vệ cho mở cửa, cung nữ cô cô lại bước ra, thấy Ngọc Sanh Hàn, trên mặt có chút khó xử, “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.”

“Hoàng hậu đâu?”

“Nương nương nói, thân thể khó chịu, không gặp ai cả.”

“Trẫm cũng không gặp?”

“Nương nương nói… cũng không muốn gặp.”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, sắc mặt ngưng trọng, nhưng cũng không làm khó dễ nàng, chỉ đứng ở cửa cung nói, “Ngươi đi báo với Hoàng hậu, Trẫm đợi ở đây.”

Cung nữ cô cô nghe vậy, vội vàng gật đầu, xoay người quay vào trong, không lâu sau lại bước ra, vẻ mặt vô cùng khó xử “:Hoàng thượng, nương nương nói, không muốn gặp.”

Ngọc Sanh Hàn nghe cung nữ truyền lời, trên khuôn mặt lãnh khốc không có lấy một tia nhiệt độ, chỉ nói, “Ngươi vào nói với Hoàng hậu, ta ở đây, đợi nàng.”:

L:úc Hương Nại Nhi và Tần Khê tới nơi, chỉ thấy Ngọc Sanh Hàn đứng ở cửa lớn, mặt lạnh đến dọa người, Tần Khê chạy tới, hỏi, “Tiểu Hương Hương đuổi cậu ra ngoài à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play