Lúc quay ra, Hinh Phi vẫn ngồi yên như cũ, dáng vẻ kiên nhẫn, dường như có lời muốn nói.

“Để tỷ tỷ phải đợi lâu.”

“Nương nương nói đùa.” Hinh Phi vui vẻ đáp lại, nhìn Hương Diệp, cười nhẹ, Hương Diệp trực tiếp hỏi nàng ta, “Tỷ tỷ chẳng hay có chuyện gì?”

“Nương nương thông tuệ, không thể gạt được nương nương.” Hinh Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, hai người ngồi xuống, Hinh Phị liền mở miệng, “Thật ra là vì chuyện của Cầm Phi.”

Bỗng nghe thấy tên Cầm Phi, trong lòng Hương Diệp hơi sững lại, cô sao lại quên được chứ, khi đó Đại hoàng tử muốn giết Cầm Phi, cô giao Cầm Phi cho Hương Nại Nhi xong là chạy luôn, cũng không biết sau này thế nào.

“Cầm Phi tỷ tỷ sao rồi?”

“Cầm Phi vì trợ giúp Hoàng hậu bỏ trốn, lúc trước bị Hoàng thượng giam trong Ngọc Cầm cung, hôm nay, chuyện cũng đã qua, Hoàng thượng hình như không tính gỡ bỏ lệnh cấm, thần thiếp thầm nghĩ, Hoàng hậu nương nương có thể thay Cầm Phi muội muội cầu xin Hoàng thượng một ân huệ chăng?”

Tầm mắt Hinh Phi rơi vào người Hương Diệp, trong sự ấm áp lại chứa đựng ý vị khó hiểu, Hương Diệp nghe vậy, “Hinh Phi tỷ tỷ yên tâm, chuyện này ta sẽ tìm cơ hội nói với Hoàng thượng, dù sao, Cầm Phi tỷ tỷ cũng không phạm sai lầm gì lớn.”

“Nghe nương nương nói vậy, thần thiếp an tâm rồi.” Hinh Phi mỉm cười, dáng vẻ ôn nhã, đúng lúc đó An Quế tiến vào, thấy Hinh Phi cũng ở đây, trái lại có chút ngoài ý muốn, cung kính hành lễ, “Xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương, thỉnh an Hinh Phi nương nương.”

“An Quế, miễn lễ đi.” Hương Diệp gọi ông ta, Hinh Phi thấy An Quế tới, hỏi, “Là Hoàng thượng có lời bảo ngươi truyền?”

“Bẩm nương nương, là Hoàng thượng lệnh cho tiểu nhân đến đây hỏi Hoàng hậu nương nương một tiếng, Hoàng thượng đã sai người chuẩn bị bữa tối ở Thi Ngưng điện, mời Hoàng hậu nương nương qua.”

“An Quế, ông quay lại nói một tiếng với Hoàng thượng, Bổn cung và Hinh Phi tỷ tỷ sẽ qua ngay.”

“An Quế từ từ.” Nghe lời Hương Diệp nói, Hinh Phi vội vàng gọi An Quế lại, uyển chuyển cười nói, “Hoàng thượng đang đợi Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không nên qua, trong cung còn có việc, thần thiếp xin cáo từ trước.”

Hinh Phi nói vậy, vừa trang trọng vừa săn sóc, Hương Diệp cũng không tiện giữ nàng ta lại, Hinh Phi mỉm cười đứng dậy, đang cất bước rời đi, không ngờ thân mình lảo đảo một cái, dưới chân tựa hồ như không vững, Hương Diệp vội vàng vươn tay đỡ lấy nàng, nhìn sắc mặt trắng bệch của Hinh Phi, có chút lo lắng hỏi, “Hinh Phi tỷ tỷ làm sao vậy? An Quế, truyền thái y.”

“Chậm đã.” Hinh Phi gọi An Quế lại, nhẹ nhàng cười một tiếng, lập tức đứng thẳng người, nhìn Hương Diệp, khẽ cười nói, “Chẳng qua là ngồi lâu quá, chân có chút tê, đừng chuyện bé xé ra to, nương nương cứ chuyên tâm hầu hạ Hoàng thượng cho tốt, thần thiếp xin cáo từ.”

Hinh Phi nói xong, liền từ từ đi ra ngoài, mới vừa choáng váng mà giờ đã như không sao cả, Hương Diệp nhìn Hinh Phi rời đi, lúc này mới đi cùng An Quế về hướng Thi Ngưng điện.

Cuối hành lang, Hinh Phi nhìn Hương Diệp đang ngồi lên bộ liễn phía xa xa, ánh mắt thâm trầm, giống như có điều suy nghĩ, sờ sờ bụng của mình, đứng một lúc lâu mới xoay người rời đi.



Hương Diệp bước vào Thi Ngưng điện, cũng may không phải là bữa tối dưới ánh nến gì đó, lãng mạn chỉ cần thỉnh thoảng là đủ rồi, Ngọc Sanh Hàn hình như cũng thấy như vậy, nhưng những món ăn tối nay, cũng là hắn sai người cố ý chuẩn bị.

Cà tím ngư hương, sườn xào chua ngọt, đậu hủ Ma bà, canh ngô nấm hương, dưa muối, bốn mặn một canh, tất cả đều là những món ăn thường ngày trong gia đình, đơn giản, có một loại cảm giác ấm áp, bọn họ cũng thay một thân trang phục đơn giản, thoạt nhìn cũng rất giống đang “Ở nhà”.

“Bốn mặn một canh, sợ nhiều quá không?” Ngọc Sanh Hàn nhíu mày nhẹ hỏi, Hương Diệp gật đầu một cái, “Hai người ăn thì nhiều.”

Ngọc Sanh Hàn gật đầu một cái, quay sang An Quế, “An Quế, ngồi xuống ăn cùng đi.”

“Hoàng thượng, thế sao được…”

“Dài dòng.” Ngọc lão Đại quăng hai chữ, An Quế lập tức ngồi xuống, thật ra thì trong lòng vui không chịu được, vừa nãy về đã thưởng cho ông ta không ít đồ, bây giờ còn được ngồi ăn cùng, cũng may, không phải là chưa ăn cùng một bàn bao giờ, thôi thì tùy.

“Thật ra thì nô tài đã sớm muốn nếm thử những thứ Hoàng thượng sại Ngự trù làm này.” An Quế vui vẻ, Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn chỉ nhìn nhau một cái, âm thầm buồn cười, ngồi xuống, Ngọc Sanh Hàn gắp một miếng sườn vào trong bát Hương Diệp, An Quế thấy vậy, vội vàng gắp thức ăn vào bát Ngọc Sanh Hàn, Hương Diệp nhìn dáng vẻ ân cần kia của An Quế, cười thầm, tự mình ăn của mình, cũng không có ý định gắp thức ăn cho Ngọc Sanh Hàn.

Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh quay ra trừng An Quế, ý tứ là, ăn cơm của ông đi, xen vào việc người khác!

An Quế rụt đầu, mặt mày ấm ức cúi đầu bới cơm, Hương Diệp ăn một miếng, đột nhiên mở miệng, “Hàn. Nghe nói Cầm Phi còn bị giam trong Ngọc Cầm cung, anh định lúc nào thả cô ấy ra?”

“Cầm Phi?” Ngọc Sanh Hàn hơi nhíu mày, An Quế nghe vậy, ngẩng đầu lên, “Từ khi Hoàng thượng rời đi, Cầm Phi đã bị giam trong cung hơn một tháng rồi.”

“Gọi Gia.” Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn trăm miệng một lời, đây là chuyện thường ngày ở huyện, không cần xưng hô bằng cấp bậc. An Quế liên tục gật đầu cười gọi, “Gia, phu nhân.”

“Anh nghĩ, phía Tiêu Cẩm còn cần phái một người giám sát qua.” Ngọc Sanh Hàn hỏi một đằng nói một nẻo, khiến cho An Quế khó hiểu không thôi, Hương Diệp cũng như vậy, nhưng ngay sau đó liền hồi hồn lại, “Anh định phái ai đi?”

Gia, phu nhân, chúng ta vừa nãy không phải đang nói chuyện gỡ bỏ lệnh cấm cho Cầm Phi sao? Sao đang yên đang lành lại nhắc đến Tiêu Vương?

“Tư đại nhân là lựa chọn không tồi.” Ngọc Sanh Hàn đáp một câu, khiến cho Hương Diệp ngẩn ra, không biết hắn biết từ khi nào.

Thấy ánh mắt dò xét của Hương Diệp, Ngọc Sanh Hàn chỉ cười thầm bất đắc dĩ, chỉ nói, “Lúc trước em không chịu nói cho anh biết lúc đó là ai đã nghe lén được lời của Hương Nại Nhi, em tin tưởng cô ta như vậy, chủ nhân của khăn tay là ai, anh đại khái cũng có thể đoán ra được, lại nói cô ta từng báo cho em đến khu săn để giải vây cho Tiêu Cẩm, chủ nhân của chiếc khăn nói vậy là rất coi trọng Tiêu Cẩm, thật ra suy nghĩ một chút, để em đến bên cạnh Tiêu Cẩm, vui vẻ nhất chắc chắn là Tiêu Cẩm, nhưng người có thể vì niềm vui của cậu ta mà trả giá tất cả, anh có thể hiểu được tâm tư của cô ấy.”

Hy vọng lúc Tiêu Cẩm thấy nàng ta, sẽ không sợ hết hồn.

Hương Diệp nghe lời giải thích của hắn, đột nhiên cảm thấy, sự hiểu biết của cô với Ngọc Sanh Hàn còn chưa đủ sâu sắc, hắn không giống một kẻ hay làm theo cảm tính, nhưng mà, lời hắn nói, là sự thấu hiểu qua những gì bản thân đã trải qua, Cầm Phi đối với hắn mà nói hẳn là người chẳng có lợi ích hay xung đột gì, nhưng hắn vẫn giữ trong lòng, thay nàng ấy suy tính.

Đánh giá của cô với hắn, chắc là phải sửa lại. Chưa đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn nào, vì lợi ích bản thân, tư bản đại gian đại ác.

Thì ra đều không phải.

Nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy rất nhẹ nhõm. Hai người hiểu trong lòng mà không nói ra, thoạt nhìn rất ăn ý, An Quế vẫn buồn bực vô cùng, đây là gì với gì thế? Sao ông ta nghe mà chẳng hiểu gì cả? Không phải đang nói chuyện của Cầm Phi nương nương sao? Sao lại nói đến phụ thân của Cầm Phi rồi?

Thôi, dù sao ông ta cũng chỉ ngồi ăn cho đủ số, cứ ăn cơm của ông ta là được rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play