Hương Diệp nói xong muốn rời đi, nhưng không ngờ, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên kéo cô, mắt đầy hàn quang, nhíu mày hỏi, “Cô không ở lại?”

Bàn tay Hương Diệp nóng lên, chợt hất tay hắn ra, “Tôi chẳng có liên quan gì đến hoàng cung này cả, sao phải ở lại?”

“Như vậy xin hỏi cô tại sao lại xuất hiện trong tẩm cung của thiên tử?” Ngọc Sanh Hàn giống như cười lạnh, ánh mắt quét qua dấu hôn trên cổ cô, “Còn ở bộ dạng như vậy?”

Hương Diệp hiểu hắn trong ý có lời, mắt lạnh quét qua hắn, trên mặt cũng hơi xấu hổ, “Tôi ở đây làm gì không liên quan đến anh.”

Nhìn thấy sự tức giận trong mắt cô, còn có bộ dáng gò má ửng hồng, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên nhướn mày, “Xem ra hành vi của vị thiên tử này cũng chẳng đứng đắn cho lắm.”

Hương Diệp nghe vậy, chỉ nhìn hắn một cái, nhạt giọng nói, “Thật ra thì hắn cũng không xấu, chỉ là do bị hạ dược thôi.”Dù sao cô cũng nhìn hắn “lớn lên” cơ mà, Hương Diệp than thở.

Ánh mắt Ngọc Sanh Hàn rơi vào cái bát không để trên bàn, trong lòng hiểu rõ, lại đối với cô nhóc nhìn như mười ba mười bốn tuổi trên mặt lạnh lùng này ngược lại có chút thưởng thức, chỉ là dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng như vậy, tựa hồ giống như đã từng quen biết?

“Cô…”

“Bổn cung muốn gặp Hoàng thượng, đám nô tài các ngươi tại sao phải ngăn cản! Lui hết ra cho bổn cung!”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trần ầm ĩ, Ngọc Sanh Hàn theo bản năng nhíu mày lại, Hương Diệp vẻ mặt xem thường, giải thích, “Là phi tử của anh.”

“Cô ta đến làm gì?”

“Anh nói xem?” Hương Diệp liếc hắn một cái, ảnh mắt chuyển qua cái bát trống không bên bàn, trong ý có lời, Ngọc Sanh Hàn trong bụng sáng tỏ, vị bên ngoài kia chỉ sợ là người khởi xướng tất cả những chuyện này ~

Khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, đột nhiên nhìn về phía Hương Diệp, hỏi, “Cô có biết đả kích mạnh mẽ nhất với kẻ địch là gì không?”

Hương Diệp nhíu mày nhìn hắn, cánh tay dài của Ngọc Sanh Hàn nhấc lên, đột nhiên ôm lấy Hương Diệp kéo vào trong lòng, giọng nói trầm thấp, lộ ra một luồng hơi thở lạnh lẽo, “Cô có muốn cùng tôi diễn một vở kịch hay không?”

Hương Diệp còn chưa kịp cự tuyệt, Ngọc Sanh Hàn đã lạnh giọng nói vọng ra phía ngoài cửa, “Làm cái gì mà ồn ào như vậy?!”

Giờ có muốn cự tuyệt cũng không được, Hương Diệp có chút bất đắc dĩ liếc người đàn ông trước mặt một cái, chỉ nói, “Thu hồi biểu cảm của anh lại, tính tình của Hoàng thượng không giống với anh.”

Ngọc Sanh Hàn nhíu mày, trong lòng nói cô làm sao biết tính tình của tôi như thế nào, lại thấy thân mình nhỏ bé trong ngực đã tránh khỏi tay hắn, xoay người đưa lưng về phía hắn, chưa kịp đặt câu hỏi, đã theo động tác của cô mà câm lặng.

Hương Diệp vươn tay xuống hông, nhẹ nhàng cởi ra, đai lưng toàn bộ đều rớt xuống, Ngọc Sanh Hàn chỉ thấy, cô đưa lưng về phía hắn, xiêm áo màu xanh nhạt buông xuống, lộ ra bả vai trắng mịn như tuyết, mềm mại nõn nà, thân như bông liễu, Ngọc Sanh Hàn cũng không phải chưa từng thấy phụ nữ ở trước mặt hắn cởi áo tháo thắt lưng, chẳng qua là những người đàn bà kia, hoặc là vì danh, hoặc là vì lợi, vui vẻ leo lên giường của hắn, hắn đã sớm thấy nhưng không thể trách.

Trước mắt, cô gái nhỏ bé kia còn như nụ hoa còn chưa nở, vạt áo trút bỏ, chỉ còn lại chiếc yếm sát người, nút thắt màu thủy làm vòng qua bên hông, chiếu lên làn da trắng như tuyết, vậy mà lại mê hoặc chết người, ánh mắt Ngọc Sanh Hàn cũng chỉ khẽ run lên, ngay sau đó quay mặt đi, hắn từ trước nên nay luôn có năng lực tự kiềm chế.

“Kế tiếp tự mình giải quyết.” Hương Diệp sâu xa ném ra một câu như vậy, thân thể dời đi chỗ khác nhanh chóng trốn lên giường, kéo chăn qua bọc lấy thân thể, chỉ để lộ ra bờ vai mịn, Hương Diệp có lớn mật đến thế nào, thì ở trước mặt người khác cởi áo tháo thắt lưng cũng là lần đầu tiên, khó tránh khỏi hồi hộp, hơn nữa ở cổ đại ngâm lâu như vậy, có chút quan niệm vẫn ngấm sâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play