“Cho chàng mượn? Không được, như thế chàng khiến bọn họ huyết nhục mơ hồ dọa hết khách của ta mất.” Hương Nại Nhi ngồi một bên, chửi cũng chẳng thèm chửi, tên mặt tròn nghe vậy, lập tức xin tha, “Hầu gia! Hầu gia, đám tiểu nhân có mắt như mù, xin Hầu gia giơ cao đánh khẽ cho!”

“Như vậy sao được chứ~” Lời này là Hương Nại Nhi nói, cô đảo mắt nhìn đám kia, trong mắt mang theo ý tứ như trả thù, “Các ngươi vừa rồi không phải nói, Hoàng hậu vào lãnh cung, Ngọc Khê hầu không dám làm gì các ngươi sao? Các ngươi xem thường chàng như vậy, đây là chà đạp lên tôn nghiêm của Hầu gia, hoài nghi nghiêm trọng uy nghiêm của chàng cùng với tuyệt đối đả kích đến tâm linh của Hầu gia!”

“Nói rất đúng! Hương Nại Nhi, nàng quá hiểu ta!” Tần Khê vội vàng phụ họa một tiếng, mấy kẻ quỳ trên đất toát mồ hôi, tội này nghiêm trọng lắm sao?

“Các ngươi vừa rồi còn vũ nhục Thiên Sứ Các của ta, nhân tiện vũ nhục luôn các cô nương tiểu nhị, thuận tiện còn vũ nhục luôn cả khách khứa của chúng ta!”

“Cô nương! Chúng ta vũ nhục cô bao giờ?”

Hương Nại Nhi biến sắc mặt, rất chi là phách lối nói, “Các ngươi nói chỗ ta đây là thanh lâu, còn nữa, Hầu gia vừa mới nói, ta là người của Hầu gia, các ngươi còn nói ta là cô nương, gián tiếp vũ nhục trí tuệ của ta!”

“Phu nhân, xin phu nhân giơ cao đánh khẽ cho!”

“Cái gì?!” Hương Nại Nhi giận dữ kêu lên, chỉ vào mình lớn tiếng hỏi, “Ta giống phu nhân ở chỗ nào?! Ta còn đang ở tuổi ngọc tuổi hoa đấy! Các ngươi đây là công kích bằng ngôn ngữ có tính ác độc, tổn thương tâm linh, tàn phá thính giác của ta! Lần này thì các ngươi không chỉ vũ nhục ta, còn gián tiếp vũ nhục Hầu gia! Hại tâm hồn nhỏ bé của Hầu gia chịu đả kích nghiêm trọng!!”

Đám tên mặt tròn nghe vậy thì bàng hoàng, Tần Khê không có địa vị chủ đạo, đứng một bên nhìn Hương Nại Nhi tính sổ, rất là buồn bực nói thầm, “Người bị vũ nhục đâu phải là tôi…”

“Hầu gia!” Hương Nại Nhi kêu lên một tiếng, Tần Khê ngay tức khắc quay đầu lại, lên tiếng, “Đây đây!”

Đã thấy Hương Nại Nhi một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mấy kẻ trên đất, nói, “Ta khát, chàng đi tính sổ với bọn chúng.” Vừa nói vừa mỉm cười với đám khách, bảo Liên Y đem cho cô nàng chén nước.

Tần Khê nhìn Hương Nại Nhi, lại nhìn đám người trên đất, đột nhiên khẽ mỉm cười, đỡ mấy gã kia lên, vỗ vỗ bụi bặm trên người cho bọn chúng, hành động này, khiến cho đám khách khứa cùng mấy tên mặt tròn đầy khó hiểu.

“Ta bảo này, Hương Nại Nhi, nàng không phải đang lo chỗ này không đủ nhân thủ sao, chỗ này không phải có sẵn sao? Xã hội hài hòa, sao có thể bắt nạt kẻ yếu?” Tần Khê nói đến là chính nghĩa, nhìn mấy tên kia cười nói, “Hôm nay khai trương đại cát, ta cũng không làm khó dễ các ngươi, công việc an ninh của Thiên Sứ Các này giáo cho các ngươi, nếu mà Thiên Sứ Các xảy ra chuyện gì, ta cũng chẳng cần hỏi gì, trực tiếp đem các ngươi đi tế các là xong.”

Đám mặt tròn nghe vậy, chỉ thấy cả người lạnh buốt, xem ra đã cuối thu rồi thì phải? Nếu không sao người chạm vào mà lạnh như vậy? Thấy nụ cười âm u trên mặt Tần Khê, cả đám không dám phản bác gì, lập tức vỗ ngực đảm bảo, “Hầu gia ngài yên tâm, Thiên Sứ Các này cứ giao cho chúng ta, bảo đảm quanh đây không kẻ nào dám quấy rồi!”

“Các còn người còn, các mất người mất?”

Đối diện với sắc mặt âm trầm của Tần Khê, mấy tên mặt tròn đồng thời nuốt từng ngụm nước bọt, mặt như đưa đám bất đắc dĩ rối rít nói: “Các còn người còn, các mất người mất!”

Tần Khê nghe vậy, lúc này mới cười tít mắt, vỗ vỗ bả vai mấy tên kia, giống như anh em tốt vậy, quay đầu, nhìn Hương Nại Nhi nháy mắt mấy cái, ý tứ là, xem đi, có dân công miễn phí ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play