Nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc lâu, Hương Diệp dứt khoát xoay người đi tới cửa, lại thấy gấu bự chặn trước cửa, ánh mắt vô tội nhìn cô, Hương Diệp đưa tay ôm lấy nó, ôm nó ra phía sau, nhìn chằm chằm Ngọc Sanh Hàn nói, “Vô lại.”
“Ừ.” Ngọc Sanh Hàn gật đầu một cái, bộ dạng rất hiền lành, Hương Diệp nhìn bộ dạng này của hắn, có tức mấy cũng tan hết, cô không hận hắn, thậm chí còn có chút vui mừng vì hắn đã giữ cô lại, ít nhất, chứng minh hắn không nói láo, hắn cưỡng ép cô, nói những lời vô lý, đều là bởi vì quan tâm, hắn nói hắn không biết yêu, thực ra chính cô cũng không biết, mặc dù lúc nào cũng dằn lòng muốn rời xa, nhưng quay đầu lại mới phát hiện ra, suy nghĩ như vậy khi đứng trước mặt hắn căn bản không chịu nổi dù chỉ một đòn.
“May mà chủ nhân của gấu bự không có vô lại giống anh.” Hương Diệp lại giễu hắn một câu, Ngọc Sanh Hàn ngoan ngoãn gật đầu, “Phải.”
Nhìn vẻ bất đắc dĩ kia của Hương Diệp, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên tiến lên một bước, cách con gấu ôm lấy cô, hai tay choàng lên vai cô, lại thấp giọng nói một tiếng, “Thật xin lỗi.”
Hương Diệp ngẩn ra, ngơ ngác nhìn hắn, cô đang nghĩ, có phải nên xem xét lại người trước mặt này, hắn hình như cũng không phải lạnh băng vô tình, coi mình là nhất như cô vẫn nghĩ.
“Từ từ đã, Ngọc Sanh Hàn còn chưa đi mà, lỡ chúng ta đi rồi, bọn họ xảy ra chuyện gì thật thì làm sao bây giờ?” Tần Khê mặt lo lắng, ánh mắt chuyển qua bình trà đoàn tụ trên bàn của Hương Diệp, Hương Nại Nhi mặt đầy hắc tuyến, nhìn chằm chằm Tần Khê hỏi, “Giờ mới lo lắng? Một năm trước sao anh không lén đến mà trông, nói không chừng Hương Diệp đã sớm bị chiếm tiện nghi rồi.”
Tần Khê nghe vậy, mới trợn tròn mắt, ngay sau đó thu hồi vẻ mặt, nghiêm túc nói, “Một năm trước làm gì có ai đi rình với tôi chứ.”
“Rình trộm mà còn phải có người đi cùng?” Hương Nại Nhi trợn mắt, nhìn chằm chằm Tần Khê một lúc lâu, mắng một câu, “Anh có bệnh!”
Nói xong, kéo Tần Khê lặng lẽ rời đi, dù sao hai người kia không cãi vã là ổn rồi, ở chỗ này ngồi cả một đên mệt chết cô.
Hương Nại Nhi leo thẳng lên vai Tần Khê, nói đến là hữu khí vô lực, “Lúc bay anh nhẹ nhàng một chút nhé, tôi ngủ một giấc trước, đến gọi tôi.”
Tần Khê nghe vậy chỉ biết hỡi ôi, coi hắn là dân công miễn phí sao?! Hơn nữa còn lắm yêu cầu như vậy, vai củaTần Đại thiếu gia hắn có bao giờ cõng con gái chứ! Được cõng là tốt lắm rồi!
Nhưng quay đầu lại, Hương Nại Nhi đã tựa vào lưng hắn nhắm chặt mắt, Tần Khê đành chịu, cũng chẳng nhỏ mọn như Ngọc Sanh Hàn được, cõng Hương Nại Nhi, chậm rãi đề khí, nhẹ nhàng nhảy, chốc lát sau đã biến mất trong màn đêm.
Ngọc Sanh Hàn bưng chén trà, nhìn từng hạt nhị hoa nổi lơ lửng trong chén, sáng long lanh mềm mại, không nhịn được hỏi, “Hoa Đoàn tụ, là hoa tiêu giận hòa hợp?”
“Hoa Đoàn tụ ngày nở đêm khép, nở theo thời gian, hoa và nụ hoa đều có công dụng khiến cho người ta bình tâm định khí.” Hương Diệp nhẹ nhàng giải thích, dừng một chút lại bổ sung, “Nhớ mẹ em có nói, lúc trước mỗi lần nảy sinh mâu thuẫn với cha, cha đều pha trà đoàn tụ cho bà.”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, khóe mắt như mỉm cười, tỉ mỉ thưởng thức hương trà hoa.
Hương Diệp nhìn Ngọc Sanh Hàn, ánh mắt hoang mang, chợt nhớ lại lúc cô còn là một đứa trẻ, khi đó, mẹ hầu như lúc nào cũng ở trong sân pha trà hoa đoàn tụ, mặc dù không phải đúng mùa, bà vẫn sẽ dự trữ nụ hoa trước, nhưng cha chưa từng tới uống dù chỉ một lần, mẹ nói, cha đã uống chán trà của bà, cho nên mới đi nơi khác uống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT