“Hoàng huynh chẳng lẽ không muốn giải thích sao?” Minh Lam đúng dịp mở miệng, trong mắt ẩn chứa ý cười thâm trầm. Nhiễm Thái hậu thấy Ngọc Sanh Hàn vẫn im lặng như cũ, không nhịn được nói, “Hoàng Nhi, nếu bọn họ muốn giải thích, con cho bọn họ một lời giải thích, thế nào?”

“Trẫm không có lời nào giải thích.” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng một câu, bộ dáng chẳng sao cả, Tần Khê thấy vậy, không nhịn được mắng thầm trong lòng, đến giờ nào rồi còn tỏ ra đẹp trai, nói cái gì chả được, giải thích bừa một tiếng chẳng phải xong sao!

Một người hiện đại, chẳng lẽ còn không gạt nổi một đám đồ cổ?

“Trừ cái này ra, chỉ bằng chuyện này, ngươi nhận định Trẫm không phải là Thiên tử?” Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh nhếch lên, cong lên một nụ cười lạnh, Minh Lam ở một bên, đứng dậy, “Dĩ nhiên là không chỉ vậy.”

“Thái hậu, Hoàng tổ mẫu.” Minh Lam hơi hành lễ với Thái hậu cùng Thái Hoàng Thái hậu phía trên, “Bổn vương xin truyền Bình phi đã bị phế, chẳng hay có được không?”

Thái hậu nhìn Vũ Thái Hoàng thái hậu một chút, Vũ Thái hậu chỉ thoáng nhìn qua, khoát khoát tay, “Truyền đi.”

Trong mắt Minh Lam lóe lên một tia cười nhạt, tròng mắt đột nhiên chống lại Hương Diệp, như khiêu khích cười một tiếng, Hương Diệp mắt lạnh nhìn lại, không rảnh để ý, nhìn Thái Hoàng thái hậu, vẫn nhỏ giọng hỏi, “Hoàng tổ mẫu, người không sao chứ? Có cần đỡ người vào trong nghỉ ngơi?”

“Không cần, ai gia muốn ở đây xem.” Vũ Thái hoàng thái hậu nhàn nhạt buông một câu, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên tay Hương Diệp, cái chạm kia, dường như ẩn chứa sự thương tâm vô hạn, một lão nhân gia như bà, còn phải ở đây nhìn cháu mình đấu đá nhau, trong lòng, đương nhiên không nỡ, Hương Diệp hiểu, chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy tay Vũ Thái hậu.

Không lâu sau, Bình Phi được mời vào trong cung, trút bỏ một thân trang phục của quý phi, nàng ta vẫn cả người lụa là như cũ, hoa lệ phi phàm, yêu kiều hành lễ, nhìn Ngọc Sanh Hàn, thái độ cũng không còn được cung kính như trước, nếu đã đồng ý với Lam Vương, trong lòng nàng ta cũng đã nhận định, Ngọc Sanh Hàn trước mặt là giả mạo.

“Bình Phi trước đây là một trong tứ phi, trước khi Hoàng thượng lập Hoàng hậu, Bình Phi là người được sủng ái nhất, Hoàng thượng có thay đổi gì, có lẽ không ai rõ bằng nương nương.”

“Lam Vương gia nói quá lời, Yến Bình tuy bị Hoàng Thượng biếm xuống làm thường dân, nhưng trong đầu vẫn minh mẫn.” Tròng mắt Tân Yến Bình đảo qua Hương Diệp, lộ ra vẻ chán ghét, nhìn về phía Thái hậu, cung kính nói, “Thái hoàng Thái hậu, Thái hậu, Yến Bình tự thấy mình trung thành nhất mực, tình thâm nghĩa trọng với Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng lại làm tổn hại tình vợ chồng, đem Yến Bình phế khỏi hậu cung, Yến Bình cũng không có nửa câu oán hận, nhưng trong lòng Yến Bình, có mấy lời lúc này không thể không nói.”

“Hoàng thượng bắt đầu từ một năm trước, thái độ với ta đã không được như lúc trước, Hoàng thượng chuyên sủng Hoàng hậu, chuyện này trên triều dưới triều ai chẳng biết, nhưng theo ta thấy, tính tình Hoàng thượng kì thực cũng không được như trước, không chỉ có ánh mắt lạnh lùng, làm việc cũng thiên vị bất công, Hoàng thượng như vậy hoàn toàn không giống với Hoàng thượng mà Yến Bình biết trước kia…”

“Tân tiểu thư.” Hương Diệp nhàn nhạt cắt đứt lời nàng ta, đứng dậy, đi xuống, Ngọc Sanh Hàn nhìn cô bước tới trước mặt Tân Yến Bình, vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng lại mỉm cười, “Không biết có phải là ảo giác của bổn cung hay không, những lời này của Tân tiểu thư, khiến cho Bổn cung có cảm giác như ngươi không cam lòng thì phải?”

“Ta đương nhiên không cam lòng! Hôm đó ở sơn trang nghỉ mát, chính ngươi nhảy xuống mới khiến cho thai nhi không giữ được, lại đổ oan cho ta đẩy ngươi xuống nước, Hoàng thượng lại thiên vị ngươi, đuổi ta ra khỏi cung, lòng ta sao có thể phục?!” Nói đến chuyện này, trong lòng Tân Yến Bình có ngàn vạn ấm ức, từ trước tới nay đều là nàng ta hãm hại người khác, từ bao giờ thì người khác lại hãm hại được nàng ta?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play