Cười nói cám ơn, Hương Nại Nhi đi theo Đoạn Lặc, lưu lại một mình Ngọc Sanh Hàn, nhìn chiếc khăn tay trên bàn một lúc, cuối cùng cũng cất đi, quay ra cửa gọi, chỉ chốc lát sau, An Quế bước vào, vẫn một bộ cẩn thận như cũ, Ngọc Sanh Hàn chỉ nói, “Bãi giá về Thi Ngưng điện, Trẫm muốn thay y phục.”
An Quế lập tức đáp lời, cẩn thận hỏi, “Hoàng thượng là muốn đi đâu sao?”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, trên mặt phủ lên một tầng ý cười âm thầm, “Tối nay Trẫm muốn dùng bữa ở Phượng Hoàn cung cùng Hoàng hậu.”
Giọng nói hiếm khi nghe thực vui vẻ, An Quế nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười nói, “Hoàng thượng đúng là đã lâu rồi chưa dùng bữa cùng với nương nương.”
Thấy Ngọc Sanh Hàn mặt hơi khựng lại, An Quế lúc này cả kinh, vội vàng quỳ xuống, “Nô tài nói bậy, nô tài tự vả miệng!”
Ngọc Sanh Hàn thấy ông ta muốn tự đánh vào miệng mình, cũng không làm khó ông ta nữa, chậm giọng nói, “Thôi, đứng lên đi.” Dừng một chút, lại nói, “Sau này không có chuyện gì không cần tùy tiện quỳ, ở trước mặt Trẫm, không cần quá mức sợ hãi.”
An Quế nghe lời này, trong lòng rung động một trận, thầm nghĩ, Hoàng Thượng ngài lúc nào cũng trưng cái mặt băng hàn ra, nô tài có thể không sợ sao? Bất quá lời như vậy, cũng khiến ông ta thực sự có chút cảm động, dù sao kể từ khi Hoàng thượng có Hoàng hậu xong, vẫn là lần đầu tiên nói mấy câu “Hiền hòa” như vậy.
“Hồi cung chuẩn bị đi!” Ngọc Sanh Hàn vừa muốn nói đi ra đi, An Quế ở đằng sau lại nhỏ giọng hỏi một câu, “Hoàng thượng muốn về Thi Ngưng điện thay y phục bây giờ?”
Ngọc Sanh Hàn nhìn ông ta một cái, An Quế nhìn ra ngoài một chút, lại nhìn Ngọc Sanh Hàn, miễn cưỡng cười nói, “Nhưng mà Hoàng thượng, cách bữa tối còn ba canh giờ nữa.”
Ba canh giờ, sáu tiếng, ý tứ là, Hoàng thượng, có hơi nôn nóng quá chăng.
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, trên mặt có chút không được tự nhiên, trợn mắt nhìn ông ta một cái, An Quế thấy vậy mới cười, khéo miệng nói, “Hoàng thượng đúng là tưởng niệm Hoàng hậu nương nương, y trang bữa tối nay, sớm đi chuẩn bị cũng là cần thiết.”
Ngọc Sanh Hàn vội ho một tiếng, “Đúng là như vậy.”
Trở về Thi Ngưng điện, An Quế phân phó cung nhân chuẩn bị xiêm y, ngay sau đó cẩn thận tưới nước cho hoa cỏ trong phòng, Ngọc Sanh Hàn nhìn động tác của ông ta khẽ ngơ ngẩn, ngay sau đó có chút thưởng thức sự chu đáo của ông ta, Hương Diệp rời đi đã được mấy ngày, chỉ mang theo bồn hoa sen tử lưu ly kia, hoa trong phòng này hắn cũng quên xử lý, ngày thường, những chuyện này đều do tự cô làm, lúc này may mà An Quế nhắc nhở hắn.
Thay nước cho hoa cảnh, tưới nước cho hoa, một lúc sau, Ngọc Sanh Hàn một thân áo tím nhẹ nhàng, khí vũ phi phàm, hỏi An Quế, “Bộ y phục này thế nào?”
“Hoàng thượng, bộ y phục này rất hợp, rất đẹp.”
“Hừ, bộ nào ông cũng nói hợp.” Ngọc Sanh Hàn hừ lạnh một tiếng, An Quế lúc này mới như cười khổ, “Hoàng thượng, người cũng đổi mấy bộ rồi, thực ra thì Hoàng thượng mặc cái gì, nương nương chả thích.”
Trên mặt Ngọc Sanh Hàn thoáng qua một tia mất tự nhiên, nhìn trên người một chút, rốt cục gật đầu một cái, An Quế nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đem ngọc sứ đưa lên, Ngọc Sanh Hàn chọn một miếng đai ngọc long hổ màu xanh trắng, An Quế cẩn thận gài lên cho hắn, lăn qua lăn lại một phen, cuối cùng cũng chỉnh trang xong.
Bước ra khỏi cửa cung Thi Ngưng điện, đi về phía Phượng Hoàn cung.
Đến Phượng Hoàn cung, Hương Diệp vậy mà lại không có ở đây, nghe cung nhân nói, “Hoàng hậu nương nương vừa mới đi Minh Hòa điện, nói là tối nay dùng bữa cùng Thái Hoàng Thái hậu.”
Sắc mặt Ngọc Sanh Hàn lập tức khó coi, tình huống này chỉ có hai loại khả năng, một là Hương Diệp thực sự bảo Hương Nại Nhi truyền lời bảo hắn tối nay đến cùng ăn cơm, nhưng đột nhiên thay đổi tâm ý muốn tránh hắn, hai là, Hương Nại Nhi nói láo!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT