Lảo đảo lùi lại mấy bước, trong nháy mắt đầu như đơ mất, quên mất phải suy nghĩ thế nào.
Cô cho tới giờ chưa từng muốn hắn chết.
Hương Diệp đứng ở chỗ cách giường mấy bước, ngơ ngác nhìn người trên giường không có động tĩnh gì, không biết qua bao lâu, ánh mắt đột nhiên ngây ngẩn chuyên qua bồn hoa sen tím là đầu sỏ gây ra kia, cũng bởi vì nó, cô mới không chịu nổi cám dỗ, mới có thể rơi vào cái bẫy của Ngọc Sanh Hàn!
Nhưng mà, cả thiên hạ chỉ có duy nhất một bụi này thôi, nói không hấp dẫn thì là giả, màu tím của nó vừa đậm đà, lại trong suốt, rốt cuộc là do sắc tố gì làm nên vậy? Chẳng lẽ là do cấu tạo và tính chất của đất đai, hay là nguồn nước?
…..
Đáng thương Ngọc Sanh Hàn đã không nhúc nhích, tâm tư của Hương Diệp đã chuyển sang kỳ hoa dị thảo mất rồi, nếu lúc này hắn mà không sao, chắc sẽ tức phát ngất đi.
Hương Diệp đương nhiên không phải là người lạnh lùng đến trình độ này, chẳng qua là trước mắt có thể làm thế nào đây? Cô không biết y thuật, không biết làm sao để hắn cải tử hoàn sinh, chỗ này lại là tẩm cung của hắn, cũng may hắn đã hạ lệnh không để bất cứ kẻ nào đến quấy rầy, nhưng nếu cô tùy tiện rời đi, thái giám đi vào phá hiện Ngọc Sanh Hàn không có tiếng động, sợ rằng cô còn chưa bước khỏi cửa cung đã bị bắt lại rồi, mà nếu cô không rời đi, sớm muộn cũng sẽ có người phát hiện chuyện này, đến lúc đo Tần Khê cùng với đám người trong phủ Ngọc Khê hầu cũng thoát không khỏi liên quan.
Đi cũng không được, mà không đi cũng không xong.
Hay là, giấu xác? Hoặc là để Tần Khê tìm chút dịch hủy thi, đem người trên giường trực tiếp hủy? Nhưng mà, Hoàng Đế mất tích, sẽ thành chuyện lớn, tóm lại lừa chẳng được bao lâu.
Bên này, Hương Diệp đang phiền não không biết làm thế nào, đột nhiên, phía bên kia, người trên giường chợt động đậy, lại còn rên khẽ một tiếng, thân thể Hương Diệp lại cứng đờ thêm lần nữa, cổ như máy móc cứng ngắc xoay qua phía người trên giường, bàn tay theo bản năng níu chặt váy, người trên giường lại ngọ nguậy, lông mi khẽ run, tiếp đó, mắt từ từ mở ra.
Hắn… tỉnh lại ?!
“Ngọc Sanh Hàn….” Hương Diệp cứng giọng gọi hắn, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà hắn không có chết thật sự là tốt quá.
Trên giường Ngọc Sanh Hàn tựa hồ như tỉnh táo lại, tay không tự giác ôm lấy gáy, một tiếng kêu rên bật ra từ trong miệng hắn, “Đau….”
“Thật xin lỗi,… chẳng qua là, vừa nãy người, thật sự làm ta sợ.” Hương Diệp nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của người trên giường, đáy lòng thoáng qua một cảm giác quen thuộc, vẫn uốn gối quỳ xuống, bình thản nói, “Hương Diệp khi nãy đã phạm thượng, tội đáng chết vạn lần, nhưng chuyện ám sát vua không hề liên quan đến mọi người trong vương phủ, xin Hoàng thượng đừng liên lụy đến người vô tội.”
Tính tình Ngọc Sanh Hàn cô biết rõ, cũng biết hắn kiểu gì cũng vẫn là quân vương cao quý, cô mặc dù là vô tình phạm sai lầm, nhưng cũng vẫn là tội phạm thượng, có thể nào dễ dàng bỏ qua được, cho dù là thanh mai trúc mã…. Hương Diệp không khỏi cười lạnh, bọn họ quen biết chẳng qua cũng chỉ sáu năm, thiếu niên u mê bá đạo khi đó, hôm nay đã là thiên tử tôn quý, đương nhiên không thể chì bằng vài ba lời của cô là có thể dụ dỗ cho xong được.
Chẳng qua không biết vì sao, trong nháy mắt hắn vừa mở mắt ra, cả người tựa hồ như có chút khác biệt, Ngọc Sanh Hàn vốn ngang ngược từ bên trong, nhưng hiện nay nhìn lại, trong mắt của hắn là sự lạnh lẽo cô chưa từng thấy qua bao giờ, cái loại khí chất băng hàn như sương ấy, mang theo một loại quyết đoán đến khiếp người, làm cho cô nhớ đến một người cô rất không muốn nhớ lại, cùng một khuôn mặt giống với người kia, ánh mắt giống nhau. còn có một loại cảm giác bị áp bức…
“Cô là người của đoàn phim nào?” Người trên giường lạnh giọng mở miệng, Hương Diệp nhất thời cứng đờ, vẻ mặt giống hệt như nhìn thấy yêu quái nhìn chằm chằm hắn, nhìn gương mặt lạnh lùng như băng của người nọ, đáy lòng dâng lên một phỏng đoán khó mà tưởng tượng nổi, cô cười thầm, vừa nãy là mình nghe lầm đi? Không thể nào có chuyện….
Bầu không khí yên lặng một hồi…..
*** Nam chính lên sàn rồi nhớ ~~ cả nhà cho tràng pháo tay ủng hộ nào ***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT