"Em nói cái gì?" Vận Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt trong veo tràn ngập sự nghi ngờ và ngạc nghiên.

Âu Thừa Duẫn cố ý khiến Tô Ân Huệ khó chịu, không phải là để trừng phạt việc hôm đó chị cô đào hôn sao?

Nhưng trong ánh mắt né tránh của Âu Dương, cô lại thấy được một sự căm hận mãnh liệt, lẽ nào ở phía sau, còn có bí mật gì không muốn ai biết sao?

"Anh ấy hận cô ta như vậy, làm sao có thể ở cùng cô ta?" Âu Dương khẽ run rẩy ánh mắt có chút rời rạc, kí ức đau khổ phải trải qua ba năm trước đây, mỗi khi nhắm mắt lại cô đều nhớ đến hình dáng anh Thừa Huyễn nằm trong vũng máu.

Những chuyện này, tất cả đều do Tô Ân Huệ ban tặng!

"Âu Dương, có thể nói cho chị biết tại sao không? Chị nhìn ra được, chị ấy có tình cảm với anh trai em!"

Nhưng mà Vận Nhi không hiểu, nếu người Tô Ân Huệ yêu là Âu Thừa Duẫn, tại sao lúc đó chị cô lại đào hôn?

"Cô ta không xứng!" Âu Dương phủ định lời nói của Vận Nhi, kéo tay cô, "Chị theo em tới một nơi!" Khóe mắt Âu Dương ươn ướt, do dự một lúc, kéo Vận Nhi đi ra ngoài. Cô nghĩ, Vận Nhi có quyền biết tất cả, lỗi lầm của Tô Ân Huệ không liên quan tới cô ấy, cô cũng không hy vọng Âu Thừa Duẫn và Vận Nhi càng ngày càng xa cách.

"Em dẫn chị tới chỗ này làm gì?" Vận Nhi vô cùng kinh ngạc, từ khi lên taxi sắc mặt của Âu Dương trở nên rất nghiêm túc, cho đến khi xe dừng lại ở khu nghĩa trang ngoại ô, Vận Nhi đi theo phía sau cô, mờ mịt không rõ nguyên nhân.

Tới lúc cô ngẩng đầu lên, Âu Dương đã dừng lại, Vận Nhi theo ánh mắt của cô nhìn đến, không khỏi ngớ người. "Người này. . . . . ."

Trước mắt cô là một chàng trai có khí chất nho nhã khuôn mặt tương tự với Âu Thừa Duẫn, vô cùng anh tuấn, tuy thiếu đi sự ngang ngược của Âu Thừa Duẫn, nhưng lại nhiều hơn một phần dịu dàng.

"Người này là anh hai em!" Âu Dương yếu ớt mở miệng, không khỏi run sợ đứng bên cạnh Vận Nhi, sống lưng cứng ngắc tại chỗ, Âu Dương tiếp tục nói, "Nhưng mà anh ấy bị Tô Ân Huệ hại chết!".

"Cái gì?" Tô Vận Nhi hoảng sợ che miệng lại, trong mắt tràn ngập sự khó tin, toàn thân cũng run rẩy.

Tô Ân Huệ hại chết em trai của Âu Thừa Duẫn?

"Em cũng không muốn tin, nhưng đây là sự thật, Vận Nhi, bây giờ chị biết vì sao em và anh em hận cô ta rồi chứ?" Âu Dương xoay người, hốc mắt sưng đỏ đã chứa đầy nước mắt, vài giọt chảy xuống khuôn mặt, đầu Vận Nhi giống như hóa đá, đã mất đi năng lực suy nghĩ.

"Ba năm trước, anh Thừa Huyễn và Tô Ân Huệ yêu nhau, nhưng sau khi gặp anh cả em thì Tô Ân Huệ liền đặt ánh mắt trên người anh ấy, em là con gái, em nhìn ra được, đó là loại ánh mắt gì. Anh Thừa Huyễn rất yêu cô ta, khi đó cha em vừa mới qua đời không lâu, thân thể mẹ em cũng không tốt, sự xuất hiện của Tô Ân Huệ mang đến hi vọng cho gia đình em, mặc dù anh cả em cái gì cũng không nói, nhưng chỉ cần anh Thừa Huyễn thích, anh ấy cũng sẽ tiếp nhận, cho nên anh ấy đã bỏ qua tình yêu trong mắt Tô Ân Huệ dành cho anh, nhưng mà Tô Ân Huệ lại thừa dịp một lần anh cả uống say rồi bày tỏ với anh ấy, cô ta khóc lóc chạy tới hôn anh cả, anh cả em uống say hoàn toàn không biết gì. Một màn này, đúng lúc bị anh Thừa Huyễn thấy được, anh ấy nghe thấy chính miệng Tô Ân Huệ nói với anh Thừa Duẫn.

Người cô yêu là anh! Ở chung một chỗ với Thừa Huyễn chỉ là vì muốn tiếp cận anh!

Trong khoảnh khắc ấy anh Thừa Huyễn như muốn phát điên, đêm đó, bên ngoài trời còn đang mưa, khi anh ấy lái xe ra ngoài thì gặp tai nạn giao thông! Lúc ấy mẹ em không chịu nổi việc mất đi cha và anh Thừa Huyễn, nên biến thành bộ dáng bây giờ, mọi thứ, tất cả đều là nhờ Tô Ân Huệ ban tặng!"

Âu Dương nói xong những lời này, thì ngồi xổm xuống, khóc không kềm chế được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play