Phải chịu đừng nỗi đau Tu Vũ trở thành người thực vật, cô không chắc mình có còn sức lực để tiếp nhận hậu quả nghiêm trọng hơn thế hay không, nhưng cô biết, vào giờ phút này, cô thực sự cam tâm tình nguyện.
“Tốt, hãy nhớ kỹ lời em nói!” Âu Thừa Duẫn nhíu mày, đẩy cô ra khỏi lồng ngực mình, nói với cô bằng một thái độ lạnh nhạt.
“Vâng, em biết, vậy anh sẽ trả lại Phạm Thị cho Tu Vũ, sẽ ly hôn với Vận Nhi chứ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Tô Ân Huệ tràn ngập khát vọng, thật ra cô vẫn luôn mong muốn trở thành vợ anh, dù là ba năm trước đây hay là ba năm sau, nếu như chuyện đó không xảy ra, có lẽ cô chỉ có thể yên lặng nhìn anh từ phía sau.
“Tô Ân Huệ, anh đã cho em cơ hội, là do em không biết quý trọng nó!” Âu Thừa Duẫn nhướn mày, nở nụ cười mỉa mai, con ngươi sắc bén như chim ưng nhìn người phụ nữ trước mặt, “Phạm Tu Vũ, anh không có hứng thú với người này! Còn than phận của em bây giờ, chỉ là người tình của anh mà thôi, em biết chưa?”
“Oanh” Lập tức toàn bị suy nghĩ trong đầu Tô Ân Huệ đều nổ tung, cô không thể tin mà nhìn người đàn ông đẹp trai lại giống như quỷ dữ kia, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin, gương mặt lại càng tái nhợt như tờ giấy trắng, “Anh nói cái gì?” Cơ thể Tô Ân Huệ lảo đảo về phía sau hai bước, trái tim bị một con dao sắc bén cứa vào từng chút từng chút một.
“Sao? Không hiểu ư?” Hai mắt Âu Thừa Duẫn bắn ra hàn quang khiến người khiếp sợ, thu hết vẻ măt Tô Ân Huệ vào đáy mắt. Sau đó, trong lòng anh dâng lên cảm giác khoái trá khi trả thù, càng làm anh trở nên độc ác. Nhìn cô từ trên cao, “Tô Ân Huệ, em cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi!”
“Không, anh không thể đối xử với em như vậy, Âu Thừa Duẫn…” Tô Ân Huệ vội vàng bước lên phía trước, muốn nắm lấy cánh tay Âu Thừa Duẫn, lại bị anh chán ghét né tránh, một tay chống lại cửa xe, khuôn mặt Âu Thừa Duẫn lạnh lùng không có một chút tình cảm nào, xoay người bước vào trong xe, bóng dáng Tô Ân Huệ cô đơn đứng trước mặt anh, Âu Thừa Duẫn kéo cửa kính xe xuống, ném một chùm chìa khóa tới trước mặt cô, “Biệt thự ở trên núi, ngày mai chờ anh ở đấy!”
Một trận gió lạnh gào thét bên tai, cơ thể Tô Ân Huệ theo bản năng nghiêng sang hướng bên cạnh, đợi đến khi chiếc xe của Âu Thừa Duẫn biến mất trước mắt cô, cô mới nuốt nước mắt vào trong, cúi mình nhặt lên chùm chìa khóa trên đất. Cô biết anh luôn hào phóng với phụ nữ, chỉ là cô không nghĩ rằng, anh cũng sẽ dùng phương pháp như vậy với cô.
Âu Thừa Duẫn, nếu như không có Thừa Huyễn, anh có thể yêu em không?
*****
“Này, Vận Nhi, về cùng tớ đi, anh ba tớ đến rồi!” Hứa Tâm Lam và Tô Vận Nhi đi tới sân trường đã thấy xe của Hứa Minh Dịch đang chờ, nói tới việc này cũng thật kỳ lạ, trước kia không thấy anh ba tốt với cô như vậy, ba ngày hai buổi đưa đón cô đi học.
“Không cần đâu, tớ còn có việc, cậu về trước đi!” Vận Nhi đẩy Hứa Tâm Lam ra, nở một nụ cười với Hứa Minh Dịch đang chuẩn bị xuống xe, rồi đi về hướng ngược lại. Trước đây cô vẫn kuono ở trong kí túc xá của trường, nhưng bây giờ cô đã kết hôn, Tô Viễn Hàng không đồng ý cho cô tiếp tục ở lại kí túc xá nữa, vì thế mỗi ngày đều phái Thiên Đô đưa đón cô đến trường.
“Đúng là, người đã kết hôn có khác!” Hứa Tâm Lam khẽ nói thầm theo hướng Hứa Minh Dịch đang tới, trước kia ngày nào các cô cũng dính chung một chỗ, hiện tại lại khiến cô có cảm giác khác biệt thật lớn.
“Anh ba, đi thôi. Vận Nhi có tài xế tới đón rồi!” Hứa Tâm Lam không chú ý tới sự thất vọng trong mắt Hứa Minh Dịch, thúc giục anh rời khỏi trường.
Buổi sáng Vận Nhi xin nghỉ học, cho nên hôm nay sau khi tan học tài xế nhà họ Tô không tới đón cô, cô vẫn có chút không quen với cuộc sống an nhàn sung sướng như vậy.
Cô đang nghĩ có nên về nhà họ Tô hay không, bây giờ Tô Ân Huệ đã trở lại, quan hệ của cô với Âu Thừa Duẫn cũng nên rõ ràng rồi.
Vươn tay ra, cô vừa mới chuẩn bị bắt taxi thì chiếc Bentley xa hoa màu bạc bên đường đập vào mắt cô, vô cùng chói lọi, Vận Nhi hoảng hốt lắc đầu, không phải cô nhìn lầm chứ, sao anh ta lại xuất hiện ở nơi này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT