Một cỗ hơi thở quen thuộc, đôi mắt u lam, Vận Nhi vừa quay đầu lại, liền ngã vào trong đại dương xanh thẳm trước mặt kia.
“Anh…”
“Chúng ta lại gặp mặt, tiểu mỹ nữ !” Riche một thân âu phục với áo khoác dài, trong tay cầm Champagnes, chậm rãi đi về phía cô.
Trong sự tao nhã mang theo mê hoặc, Vận Nhi thoáng hoa mắt, ngón tay
cứng ngắc đặt trên lan can lạnh lẽo, theo hơi thở mê hoặc của anh càng
ngày càng gần, thân thể cô có chút buộc chặt lui về sau, trong đầu rất
nhanh nảy ra tên của anh : “Riche ?”
“Ừ, hừ !” Bạc môi Riche khẽ nhếch, trên khuôn mặt tuấn tú ý cười dạt
dào, ngón tay đặt lên trên môi anh đào của cô : “Nhưng tôi cho phép em
gọi tên tôi, Nhã Kỳ !”
“Anh lần trước có nói qua !” Vận Nhi rất khó đem cái hình tượng đại minh tinh kia cùng người đàn ông tao nhã trước mắt liên hệ với nhau. Trong
mắt của cô, Riche giống như điều thần kỳ, cho cô kinh hỉ không nhỏ.
“Ừ, em cho tôi cảm giác… Rất tốt…” Dưới mặt nạ mê người của Thương Nhã
Kỳ đã có dụng tâm, ngón tay vuốt ve cằm Vận Nhi, cái loại xúc cảm vuốt
ve nhẵn nhụi này làm cho anh lưu luyến mà quên phản ứng nhắc nhở của Vận Nhi.
“Mời anh tôn trọng một chút !” Vận Nhi không khách khí đẩy ra bàn tay to của anh, tức giận nắm chặt nắm tay : “Đừng tưởng rằng anh thật sự là
vạn người mê, không phải tất cả phụ nữ đều sẽ thích anh !”
Người gì thế này, động chút là động thủ động cước với cô, người này nhìn cũng thực chán ghét. Cảm giác trước kia của cô nhất định là ảo giác, ảo giác !
“Phụ nữ khác tôi mặc kệ, nhưng mà em, nhất định phải thích tôi !” Độ
cong bên miệng Thương Nhã Kỳ càng lúc càng lớn, hôm nay ông già kia cuối cùng làm được một chuyện tốt, nữ nhân vật chính cho tiệc tối anh đã tìm được rồi.
“Bệnh thần kinh !” Vận Nhi hoàn toàn nghĩ không ra tâm tư của người đàn ông này, gần đây như thế nào toàn gặp được mấy người đàn ông thâm trầm. Ai, cô đau đầu muốn chết !
Nâng chân lên, cô chuẩn bị không để ý tới anh mà trở về, Hứa Tâm Lam vội vội vàng vàng chạy tới cửa: “Vận Nhi, Vận Nhi, học trưởng Lam Hạo đến
đây, mau vào đi thôi !”
Ánh mắt lơ đãng liếc đến phía sau Vận Nhi, ngay sau đó, ánh mắt trừng thật to : “Ri… Riche ?”
Phong độ quay người lại, giơ tay nhấc chân đều là phong thái của thần
tượng, Hứa Tâm Lam lướt qua người cô nhìn Thương Nhã Kỳ, không tự chủ
được siết lấy Vận Nhi bên cạnh : “Tớ không nhìn lầm chứ? Là Riche sao ?”
“A, trời ạ, thật sự là sắp điên rồi !” Vận Nhi bị đau, tay nhỏ bé gỡ tay Hứa Tâm Lam. Trong không khí tựa hồ còn mang theo hơi thở nam tính thản nhiên, đi theo phía sau Thương Nhã Kỳ, một lần nữa tiến vào đại sảnh.
Theo âm nhạc nhẹ nhàng chậm chạp vang lên, chỗ cửa đột nhiên truyền đến
một trận xôn xao, Vận Nhi theo tầm mắt mọi người nhìn lại, khuôn mặt
tươi cười đột nhiên chuyển thành đỏ bừng.
Sẽ không trùng hợp như vậy đi ?
Âu Thừa Duẫn cùng tình nhân nhỏ của anh ta ?
Ôi, cô hiện tại thật muốn tìm cái động tiến vào đó!
Vận Nhi hai tay bụm mặt, đang muốn tìm nơi ẩn nấp trốn đi, lại nhìn thấy một bóng dáng mặc âu phục màu đen, tuấn dật như tượng thần Hy Lạp cổ đi tới chỗ cô, chỗ khuỷu tay còn kéo theo Jenny mặc lễ phục màu trắng cao
quý, lập tức liền nhận được sự chú ý của mọi người. Ở giữa tự động chừa
ra một con đường, giống như anh chính là quân vương cao cao tại thượng,
cả người đều tản ra hơi thở tôn quý.
Vận Nhi nghe tiếng tim đập của mình ngày càng nhanh, dưới chân đang muốn chạy lại không thể động một bước, khi Âu Thừa Duẫn dừng lại, đứng ở
trước mặt cô, làm cô như lập tức ngừng lại hô hấp.
Nhưng mà chỉ vài giây sau, thân hình cao lớn đó ôm người phụ nữ bên
cạnh, chậm rãi đi vào sân nhảy, hai bóng dáng kia, thiếu chút nữa tổn
thương mắt Vận Nhi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT